Chương 211
Không món nào có lỗ hổng, đều rất vừa miệng. Với Hàm Hi Họa là vậy.
Gian kế bên có người đang cầu hôn, bọn họ không ngừng hô hào, cổ vũ. Không khí vui vẻ, nhộn nhịp ấy lan rộng đến những gian gần đó.
Hàm Hi Họa ngừng ăn hơi nghiêng đầu nhìn về phía trước, Nam Lãnh cũng theo cô nhìn thử dù anh không có hứng thú lắm.
Thẩm Thiếu Hàng bỗng đứng dậy khui một chai rượu, tiếng nắp chai bật mở khá lớn, rượu bên trong bắn ra ngoài. Anh lớn giọng cỗ vũ: “Đồng ý đi. Cạn ly nào.”
Nam Lãnh nhức đầu, anh mỉm cười nhéo nhéo mặt vợ. “Đã hơn ba mươi tuổi rồi.”
Hàm Hi Họa cười. “Vui mà ạ.”
Sau đó mọi người xung quanh đều hưởng ứng theo.
Cô gái được cầu hôn không quá xinh đẹp nhưng đặc biệt thanh tú, ban đầu còn do dự hoặc là cô nàng chờ gì đó, chờ toàn bộ mọi người ở đây vây quanh sau đó mới đỏ mặt gật đầu, chàng trai một thân đồ hiệu, thân hình hơi mập vui sướng đeo nhẫn vào ngón tay áp út của cô nàng rồi dùng sức hôn môi cô nàng dưới sự chúc phúc của mọi người.
Tiếng vỗ tay ồ ạt vang lên, rất nhiều người đã quay lại cảnh tượng vui vẻ trước mắt. Hàm Hi Họa cũng đứng dậy vỗ tay theo.
Nam Lãnh nhìn cảnh tượng này một lúc lại ngẩng đầu nhìn vợ, cô đang dùng ánh mắt lấp lánh chiêm ngưỡng màn cầu hôn thành công kia. Nam Lãnh chợt nhớ tới anh chưa cho cô một đám cưới trọn vẹn cũng chưa có màn cầu hôn rung động.
Bàn tay đặt ở hông người con gái khẽ vuốt ve, anh đã vô tình mà khiến cô thiệt thòi rồi.
Anh nghĩ nên tặng cô một lễ cưới thật hoành tráng, thật vẻ vang mới xứng đáng với người phụ nữ của anh. Môi hơi mím lại, trong đầu anh đã lên kế hoạch.
Nam Lãnh uống không ít rượu nhưng cũng còn tỉnh táo, tiệc tan mọi người ai về phòng người nấy.
Hàm Hi Họa dìu anh về tới phòng, cô thở hồng hộc.
Đang định chạy đi lấy khăn thấm nước lau sơ người cho anh thì tay đã bị anh siết chặt. Anh kéo cả người cô vào ngực ghì lấy.
Môi mỏng áp lên trán cô, mấp máy nói lung tung. “Họa Họa…”
“Dạ?” Cô nghĩ anh muốn nói gì đó quan trọng nên dán tai mình lại gần bờ môi anh. Môi anh rất ấm, hơi thở nóng rực không ngừng phả vào khiến cô ngứa ngáy.
Anh lại nói vài tiếng. “Anh nợ em một cái đám cưới nguy nga. Còn cả… cả…”
Hốc mắt cô nóng lên, mím chặt môi nhìn khuôn mặt người đàn ông, anh hơi mở mắt sau đó bốn mắt chạm nhau.
Cô không rõ hiện tại anh có bao nhiêu phần tỉnh táo, nhưng cô cũng mặc kệ. Vừa vuốt nhẹ hàng mày đen nhánh của anh, cô nghĩ có lẽ cảnh tượng cầu hôn vừa nãy đã làm anh nghĩ ngợi. Đúng là anh không cầu hôn cô, lại vì giữ bí mật nên không có đám cưới lớn, chỉ có đôi bên tổ chức vài bàn tiệc mời họ hàng trong gia đình.
Nhưng Hàm Hi Họa không tiếc nuối gì cả, trở thành vợ của anh đã là may mắn đời này của cô, cô không cầu gì thêm.
Cô nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn trấn an. “Em không cần lễ cưới hoa mỹ gì đó đâu. Nam Lãnh… anh hiểu em mà… có anh là đủ rồi.”
Nam Lãnh mơ hồ lắc đầu. “Còn thiếu em một chiếc nhẫn kim cương.”