Chương 203
Vừa lúc này giọng của một người đàn ông trong nhóm vang lên: “Ơ sao giống cô Hàm vậy?”
Lý Thiên Tân ngồi bên cạnh Thẩm Thiếu Hàng, thỉnh thoảng cùng anh trò chuyện đôi câu, thế quái nào vừa rồi khi lơ đãng lướt qua một giây sau đó liền trợn mắt khựng lại. Hình nền điện thoại của Thẩm Thiếu Hàng sao lại quen quen vậy, cuối cùng “quen quen” gì đó thì ra là Nam phu nhân vừa mới gặp. Không ngờ còn có trò hay để xem nữa đấy.
Anh ta cười xấu xa nghiêng đầu nhìn về phía Nam Lãnh đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, anh ta giật mình rụt người lại. Người đàn ông này… rõ ràng tuổi tác bằng bọn họ tại sao luôn khiến bọn họ thấy áp lực khi tiếp xúc vậy chứ.
Lại nhìn sang sắc mặt âm u của Thẩm Thiếu Hàng… anh ta thề anh ta chỉ tính trêu ghẹo thôi, anh ta cũng không hề nghĩ khả năng Thẩm Thiếu Hàng chấm mút vợ của bạn thân.
Vì Hàm Hi Họa cũng là người có chút tiếng tăm lại xinh đẹp quá mức có thể vì vậy mà Thẩm Thiếu Hàng yêu thích nên dùng hình của cô làm ảnh nền màn hình cũng là bình thường.
Nam Lãnh cười khẩy, anh hấc cằm nhìn Thẩm Thiếu Hàng. “Đưa điện thoại đây.” Đây hoàn toàn là yêu cầu.
Thẩm Thiếu Hàng nhức não, anh quay sang đạp một cước vào chân tên bạn bên cạnh. Nuốt nước miếng định xóa tấm ảnh thì bị giọng điệu lạnh lẽo của Nam Lãnh dọa run. Cuối cùng cũng cắn răng ném điện thoại cho Nam Lãnh, còn cật lực giải thích ngọn nguồn.
Hàm Hi Họa nào ngủ được, cô cũng tò mò rốt cuộc là hình ảnh nào của mình, lại nghĩ đừng nói Thẩm Thiếu Hàng là fan mình đấy. Trong khi đó hôm nay mới là lần đầu anh ta gặp mình.
Khi cô ghé sát Nam Lãnh cùng anh nhìn ảnh nền điện thoại của Thẩm Thiếu Hàng, không còn gì nghi ngờ nữa. Đúng là cô.
Lại nghe anh ta giải thích chuyện này, cảm thấy cũng bình thường không có gì lạ khi một người đàn ông để hình nền một người nổi tiếng tuy cô chưa nổi lắm nhưng cũng là người trong giới showbiz rồi.
Nam Lãnh lướt lướt điện thoại của Thẩm Thiếu Hàng. Hàm Hi Họa ghé nhìn xem anh làm gì, người đàn ông vào wechat của Thẩm Thiếu Hàng lại nhấn vào khung trò chuyện của bọn anh rồi gửi tấm ảnh đó qua. Lại trở về album ảnh nhanh gọn xóa đi tấm ảnh kia, lúc này Nam Lãnh chợt phát hiện trong album còn có vài tấm của Họa Họa. Anh cười khẩy nhìn Thẩm Thiếu Hàng đang trố mắt quan sát mình, sau đó lại gửi hết mấy tấm ảnh sang mình. Tất cả ảnh của Hàm Hi Họa đã hoàn toàn bị xóa sạch.
Anh vứt điện thoại trả lại cho Thẩm Thiếu Hàng mà không nói một lời nào khác.
Thẩm Thiếu Hàng nhìn hình nền trắng trơn, anh vào album thì phát hiện ảnh của Hàm Hi Họa đều chẳng còn cái nào. Gào thét trong tim, không sợ chết nghiêng người trừng mắt với Nam Lãnh.
“Tôi coi như là fan của cô ấy, tôi lưu hình cô ấy thì có sao đâu. Cả đất nước này có khi đầy người đang dùng hình cô ấy làm ảnh nền đấy. Cậu làm sao xóa hết được hả.”
Nam Lãnh nhếch miệng khiêu khích nhìn anh lên tiếng. “Tôi cứ thích xóa của cậu đấy.”
Hàm Hi Họa bật cười vì hai người đàn ông hết sức trẻ con này, cô kéo kéo tay anh. “Anh đừng trêu anh ấy nữa.”
Cô gái bên cạnh Hoàng Mỹ Nhân là Ngô Thiến lẩm bẩm. “Chẳng rõ đẹp chỗ nào.”
Hoàng Mỹ Nhân mím môi nhìn sườn mặt của Nam Lãnh, cô ta không nhịn được mà muốn vuốt ve. Anh vẫn luôn luôn hoàn hảo như vậy. Cô ta thật sự không cam tâm nhìn anh ở bên người phụ nữ khác.
Nhạc đệm chuyện ảnh nền giúp bầu không bớt tẻ nhạt hơn.
Rất nhanh đã đến đảo, mọi người lần lượt xuống khỏi trực thăng.
Hàm Hi Họa như thường lệ đợi Nam Lãnh lấy hành lý.
Quả như mọi người ca tụng, Island Big có thể được xem là đảo hoàng gia. Mỗi một thứ tại đây đều có giá trị xa xỉ, mỗi một dịch vụ đều xứng tầm với giá trị của khách hàng.
Mọi người đến khách sạn nhận phòng trước.