Chương 201

Hàm Hi Họa đảo mắt qua một lượt. Có tổng cộng sáu người thêm hai vợ chồng cô nữa là tám, ngoại trừ Thẩm Thiếu Hàng và một nữ diễn viên trẻ cô có biết qua thì ai cũng lạ mặt.

Hàm Hi Họa nở nụ cười như hoa như ngọc gật đầu với bọn họ, lời ít ý nhiều. “Lần đầu gặp mặt. Xin chào.”

“Ôi, là ngôi sao đang nổi trong nửa năm gần đây nhỉ?” Người nói là nữ diễn viên Ngô Á Chi, giọng điệu có chút mỉa mai. Có lẽ đang ám chỉ cô đi cửa sau, nhờ Nam Lãnh mới liên tục giành được những con mồi béo bở kia.

Hàm Hi Họa vẫn giữ nụ cười đúng mực, cô dùng tâm thế đối đãi với người không quan trọng đáp trả. “Tôi còn chưa có tác phẩm nào cả, không thể bằng chị Á Chi được.”

Người đàn ông hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngô Á Chi, anh nhíu mày lên tiếng. “Sự nghiệp của vợ tôi đều không can thiệp, vợ tôi không phải là người thích dựa dẫm.” Anh đã ra mặt như vậy, không ai dám ho he gì nữa. Địa vị và thủ đoạn tàn bạo của Nam Lãnh ở đây ai cũng rõ.

Ngô Á Chị cười sượng rồi không nói thêm gì.

Có lẽ trong số những người có mặt tại đây, cô nàng Mỹ Nhân là mang gương mặt đúng mực nhất. Không ngạc nhiên, không lộ chút cảm xúc khác lạ nào nhưng chính vì vậy mà càng sơ hở.

Hàm Hi Họa cảm giác người phụ nữ đó nhìn mình bằng ánh mắt… khinh thường. Đúng vậy, cô ta không có thiện cảm với cô nhưng Hàm Hi Họa không muốn quan tâm nhiều. Chỉ là cô không thích cái ánh mắt cô ta thoáng qua Nam Lãnh, nó khác hoàn toàn với tất cả những người khác. Là dịu dàng và uất ức.

Hàm Hi Họa cười khẩy trong lòng, cô vòng tay ôm lấy eo Nam Lãnh, hơi ngẩng mặt chạm phải ánh mắt đầy ý cười của anh, cô xấu hổ không dám nhìn tiếp.

“Được rồi, chúng ta khởi hành thôi.” Thẩm Thiếu Hàng nãy giờ đang nghĩ canh lúc Nam Lãnh không chút ý mình phải đổi cái ảnh nền ngay, nếu để cái tên kia biết thì anh xong đời. Chuyện thì đơn giản thôi, anh thấy hình cô gái này quảng bá cho thương hiệu nước hoa Ladidé xinh đẹp quá nên lưu về rồi làm hình nền điện thoại. Có ai ngờ người ta là vợ của bạn thân mình. Đúng là trái đất hình tròn. Cũng do ai đó giấu vợ kỹ quá đấy, không thể trách anh được.

Nam Lãnh xách cái vali của cả hai đi cất, Hàm Hi Họa đi sau hai cô gái lên máy bay.

“Bộ ‘Thiên Hạ’ hình như sắp quay xong rồi nhỉ?” Ngô Á Chi đi bên cạnh hỏi. Giọng điệu đã khác xa lúc đầu.

Hàm Hi Họa gật đầu. “Trong tháng này sẽ hoàn thành tất cả cảnh quay.”

“Vậy mà cô vẫn đi chơi được nhỉ?”

“Cảnh của tôi đã kết thúc rồi.” Hàm Hi Họa không biết ngồi ở đâu nên cô đứng chờ Nam Lãnh.

“Phụ nữ tụi mình ngồi chung đi, mấy anh ấy cũng lâu lâu mới gặp nhau để bọn họ hàn huyên.” Lời này là của cô nàng Mỹ Nhân. Không biết cô ta có ý tứ gì nhưng Hàm Hi Họa không thân thiết với bọn họ, cô lại càng không cần thiết phải nghe theo bọn họ, cô muốn nhân dịp này cùng Nam Lãnh thư giãn thì đương nhiên cô không muốn nhường anh cho người khác. Cô còn chưa lên tiếng từ chối thì cô ta đã rào trước.

“Đàn ông thành công như bọn họ ấy dù cho yêu thương người phụ nữ của mình thế nào thì trong một số trường hợp như tụ tập bạn bè, họ vẫn muốn người phụ nữ biết ý bớt bám mình một chút.”

Hàm Hi Họa hơi cau mày, cô mím môi nhìn cô ta đang tiếp tục thao thao bất tuyệt.

“Đôi khi họ không nói ra đâu nhưng họ sẽ để trong lòng. Nên phụ nữ chúng ta muốn giữ chặt được người đàn ông của mình thì phải biết co biết giãn, biết lúc nào nên nói lúc nào nên im lặng…”

“Nhưng tôi ngồi cạnh chồng có lẽ thích hợp hơn với mọi người. Nhỉ?” Dừng lại hai giây Hàm Hi Họa mỉm cười nhìn rõ biểu cảm cứng đờ của Hoàng Mỹ Nhân. “Tôi không quen các cô mà, hơn nữa Nam Lãnh cũng sẽ không đồng ý để tôi ngồi xa anh.” Vừa lúc này Nam Lãnh đã cất hành lý xong, anh không biết bọn cô vừa rồi đang mỉa mai nhau, anh gật đầu với cả bọn rồi nắm tay Hàm Hi Họa đến chỗ ghế đôi.

“Các cô cũng ngồi an vị đi.” Anh hiếm khi lên tiếng quan tâm, bọn họ nghe xong cũng không nói linh tinh nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play