CHƯƠNG 1011
Cô cắn môi, không lên tiếng.
Tống Dương Minh biết Tống Hân Nghiên đang lo nghĩ cái gì.
Tuy anh ta không thích hành vi của Tưởng Tử Hàn, nhưng lại không thể không thừa nhận, bất luận mối quan hệ hay trình độ dụng tâm, Tưởng Tử Hàn ở trong chuyện này đều hơn anh ta.
“Phương diện khác anh không dám gật bừa với cậu Tưởng, có điều chuyện này… anh tin cậu Tưởng, sắp xếp của cậu ấy tuyệt đối sẽ là tốt nhất. Hân Nghiên, không bằng…”
“Không cần.”
Tống Hân Nghiên cuối cùng đã hạ quyết tâm mà lắc đầu: “Anh, chuyện mẹ em ra nước ngoài chữa trị, có anh là đủ rồi. Chuyện về sau, làm phiền anh tốn thêm chút tâm tư.”
Lời của Tống Dương Minh khựng lại.
Nếu em gái đã quyết định như vậy, anh ta cũng không khuyên nữa, trịnh trọng gật đầu.
Sắc mặt của Tưởng Tử Hàn lập tức càng thêm khó coi: “Tống Hân Nghiên, lời nói trước đó của anh em coi như gió thoáng bên tai sao?”
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nhìn anh.
Tưởng Tử Hàn càng tức, mặt mày u ám, nghiến răng nói: “Em không nhớ, vậy anh ở trước mặt anh của em nói lại một lần.”
Anh cố ý nhấn thật mạnh vào chữ ‘anh’ đó.
“Cho dù dì về sau khỏi, nhớ ra người hại dì ấy thành như này có liên quan tới anh, anh cũng tuyệt đối sẽ không thiên vị bất cứ ai. Điểm này, không chỉ sự ích kỷ vì em, cũng là tuân thủ nghề nghiệp của một người bác sĩ như anh! Thuốc có thể cứu người, cũng có thể hại người, mà anh là bác sĩ phản đối dùng thuốc hại người nhất.”
Thần sắc trên mặt Tống Hân Nghiên từ đầu tới cuối đều rất lạnh nhạt: “Tưởng Tử Hàn, tôi rất cảm ơn mọi thứ anh làm cho tôi, nhưng đồng thời cũng rất xin lỗi. Vấn đề giữa chúng ta không thể giải quyết bởi hai chữ trách nhiệm. Anh biết cảm giác bị dao cứa hết lần này đến lần khác đó chứ?”
Tưởng Tử Hàn mím môi, sắc mặt tái xanh.
Tống Hân Nghiên quay mặt đi: “Vậy nên bây giờ bất luận anh làm bao nhiêu, vì tôi làm tới mức độ nào, tôi cũng không thể hoàn toàn ỷ lại vào anh. Chuyện chữa bệnh cho mẹ tôi, buộc phải có sự tham gia của anh tôi.”
Lời của Tống Hân Nghiên mới thật sự giống dao đâm.
Giết người diệt tim chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Tưởng Tử Hàn im lặng hai giây, cũng không nói gì nữa.
“Được.” Anh trầm thấp nói: “Nếu như vậy thì em có thể tin anh nhiều hơn một chút, anh không nói nữa. Về sau nếu thật sự có chuyện gì, ít nhất vẫn có người chứng kiến thứ ba chứng minh trong sạch cho anh.”
Lời này gần như là tự giễu.
Tống Hân Nghiên từ trong lời nói của anh nghe ra sự buồn bã yếu ớt.
Nhưng vậy thì như nào chứ?!
Cô lạnh lùng bật cười: “Ha, anh ngược lại không chịu thiệt, tinh giống như hồ ly!”
Tâm trạng của Tưởng Tử Hàn chuyển biến tốt, ghé vào tai của cô nhỏ giọng vạch trần cô: “Thật ra em vốn cũng có ý này, không phải sao?”
Hô hấp nóng bỏng của anh phả vào gò má cần cổ của cô, Tống Hân Nghiên run rẩy trong vô thức.