Chương 985
Suy nghĩ một hồi, cô cười nói với Cố Vũ Tùng: “Nếu cậu thực sự muốn giúp, sáng mai tới thay ca cho tôi. Ban ngày có nhiều y tá, cậu là con trai nên không tiện, Đầu Gỗ có thể gọi y tá, tôi cũng có thể yên tâm đi làm.”
Cũng không biết có phải câu nói lúc nãy của Tống Hân Nghiên đã có tác dụng rồi hay không, mà lần này Cố Vũ Tùng không kiên trì nữa.
Anh ta gật đầu: “Được.”
Bước tới cửa, anh ta dừng bước chân và ngoảnh đầu lại, do dự một hồi mới nói: “Anh Hàn gần đây mất ăn mất ngủ vì chuyện của chị, tâm trạng anh ấy rất tệ. Dạo gần đây, đừng nói mấy người trong công ty anh ấy, ngay cả tôi và lão Lục lão Tô cũng phải nhìn sắc mặt anh ấy mà sống.”
Cố Vũ Tùng thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng đó không phải là kết quả anh Hàn muốn. Nguyên nhân anh ấy ly hôn với chị hồi đó một mặt là vì tâm trạng chị rất kích động, anh ấy muốn trấn an chị, mặt khác là để xoa dịu ba anh ấy. Nhưng từ đầu đến cuối anh ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với Sở Thu Khánh, cho nên sau này anh ấy mới làm giấy kết hôn giả, tất cả là để lừa Sở Thu Khánh và mẹ anh ấy. Hơn nữa, dù cho bà Mộ và Sở Thu Khánh có quậy đến mức nào, anh ấy cũng kiên quyết không tổ chức đám cưới…”
Tống Hân Nghiên vẫn bình thản, ánh mắt và giọng điệu không chút xao động: “Vậy thì sao?”
Cố Vũ Tùng thở dài: “Chị dâu, hồi đó anh Hàn buông tay để chị ra đi là bởi vì anh ấy cảm thấy chị sẽ không rời bỏ anh ấy và kết hôn với Dạ Vũ Đình. Lúc đó, anh ấy chỉ muốn cho chị thời gian để hai người bình tĩnh lại, nhưng anh ấy quá tự tin, cứ ngỡ chị vẫn là của anh ấy, chỉ là không ngờ mọi chuyện lại từng bước phát triển đến ngày hôm nay…”
Anh ta cười tự giễu: “Tôi quen biết anh ấy mười mấy năm, nhưng chưa từng thấy anh ấy để ý tới bất kỳ người phụ nữ nào… Không, phải nói là anh ấy chưa từng để ý đến một người, một sinh vật hay một thứ gì cả, chuyện gì cũng tự lực cánh sinh, cất giữ và bảo vệ cẩn thận. Dù cho năm đó biết được bệnh tình của Minh Trúc, anh ấy cũng bình tĩnh hơn so với chuyện xảy ra với chị.”
“Có lẽ chị không biết, vì để trả thù cho chị, anh ấy đã dùng con dao mổ yêu thích của mình để trừng trị Dạ Vũ Đình, Dạ Vũ Đình biến thành dạng gì chắc chị cũng biết rồi! Sau khi biết Tống Thanh Hoa ức hiếp chị, đêm đó anh ấy đã hẹn Tống Thanh Hoa ra ngoài, đổ mười chai rượu trắng và một nồi lẩu siêu cay đến biến thái vào bụng Tống Thanh Hoa, khiến bà ta suýt bị hành hạ đến chết. Nếu không phải được đưa đến bệnh viện kịp thời, e rằng bà ta đã không qua khỏi… Tôi chưa từng thấy anh ấy bối rối như vậy bao giờ, vì chị, ngay cả con dao mổ anh ấy yêu thích nhất có dính máu anh ấy cũng không tiếc.”
Tống Hân Nghiên đột nhiên nghĩ đến cái lần cô bị cảnh sát giả bắt, con dao mổ trong tay anh lúc đi vào thì màu trắng, lúc ra lại là màu đỏ.
Anh thật sự tức giận đến thế sao?
Cố Vũ Tùng thở dài: “Chị dâu, chị đừng cãi cọ với anh ấy nữa, cũng đừng nghi ngờ thành ý và sự quan tâm của anh ấy đối với chị. Nếu chị thật sự tức giận thì cứ nói thẳng với anh ấy, có thù thì cũng báo thù ngay tại chỗ, giết người không dao mới là dày vò nhất. Hai người hành hạ nhau như vậy không thấy mệt mỏi không thấy đau khổ hay sao?”
Tống Hân Nghiên nhìn Cố Vũ Tùng với tâm trạng phức tạp.
Anh ta là bạn thân chí cốt của Tưởng Tử Hàn, nhưng với mình cùng lắm chỉ có thể coi là người quen.
Mấy lời tri kỷ này không đến lượt anh ta nói.
Cô rất ngạc nhiên khi hôm nay anh ta nói nhiều điều về Tưởng Tử Hàn trước mặt mình như vậy.
Cô kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cậu Cố, cậu nói những lời này với tôi thật sự khiến tôi rất bất ngờ, nhưng tình cảm giống như uống nước vậy, nóng lạnh tự người biết lấy. Tôi đã từng trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại, dù nội tâm có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu đựng được sự hao mòn này. Tôi không ngu cũng chẳng ngốc, tôi biết dùng trái tim mình để cảm nhận được một người có thật lòng với tôi hay không.”