Chương 950
Chính là: Như thế này còn nhịn được thì có gì không thể nhịn được chứ!
Thấy Tưởng Tử Hàn càng nói càng hăng, vẻ mặt tức giận vì cô đó khiến cô nhìn càng tức hơn.
Cô lạnh lùng cắt ngang: “Ba anh còn sống phải không?!”
Giọng nói khàn khàn mơ hồ, gần như không có tiếng động, nhưng Tưởng Tử Hàn vẫn nghe thấy.
Khẩu hình không giống như trước đó, giọng nói lần này giống như có ý thức đánh sâu vào lỗ tai anh.
Anh sửng sốt.
Tống Hân Nghiên nói chuyện vô cùng khó khăn, liền từ bỏ việc dùng sức, nói ra tiếng được thì nói, nói không được thì nhìn khẩu hình miệng.
Đôi mắt cô ửng hồng, nhìn anh: “Xem ra là sự thật rồi, nhìn biểu cảm này của anh, có lẽ anh đã biết từ lâu rồi.”
“Hân Nghiên, em…”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên vô cùng bình tĩnh, con ngươi lạnh lùng dần trở nên nghiêm nghị, xen lẫn còn có sự nhẫn nhịn và lửa giận đè nén.
Tưởng Tử Hàn vô thức siết chặt tay, sau đó lại buông tay ra, không thể giải thích được.
Anh lại một lần nữa ngồi xuống, chậm rãi áp xuống suy nghĩ rối loạn trong đầu.
“Tống Thanh Hoa đã nói gì với em?” Tưởng Tử Hàn nhẹ nhàng nói: “Bà ta dùng cái gì để uy hiếp em?!”
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc của mình.
Khi mở mắt ra, ánh mắt cô lạnh lùng không chút dao động: “Anh chỉ cần trả lời tôi, chuyện ba anh vẫn chưa chết, có phải anh đã biết từ lâu rồi không?”
Yếu hầu Tưởng Tử Hàn khẽ di chuyển lên xuống, không nói gì.
Anh nhìn thẳng vào cô, nhìn tròng mắt cô từ từ đỏ lên, tơ máu đỏ lan ra đều là sự tuyệt vọng.
Tưởng Tử Hàn đột nhiên hoảng hốt, nỗi bất an dày đặc bao phủ lấy người anh: “Tống Thanh Hoa nói cho em biết chuyện mẹ em với ba anh có quan hệ sao?”
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Anh khàn giọng nói tiếp: “Hay là bà ta nói cho em biết chuyện này có liên quan tới nhà họ Tưởng anh, có liên quan tới anh?!”
Không nhận được câu trả lời mới là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất.
Tưởng Tử Hàn thật sự quá thông minh, có thể hiểu rõ tất cả những gì cô đã biết.
“Không còn quan trọng nữa.” Tống Hân Nghiên khẽ cong khóe miệng, cười giễu cợt: “Nhưng anh yên tâm, tôi không ngốc đến mức người ta nói gì cũng tin đâu.”
Giọng nói cô càng khàn hơn, khàn đến mức gần như không còn âm thanh.
Cô thu ánh mắt lại, quay đầu đi.
Cơ thể cong quéo như con tôm dưới lớp chăn: “Tôi rất mệt, muốn ngủ một giấc. Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Giọng nói khàn khàn đứt quãng gần như không thể hiểu được nếu như không nhìn thấy khẩu hình miệng.
Nhưng Tưởng Tử Hàn có thể nghe thấy sự lạnh nhạt trong đó, cùng với sự thất vọng và né tránh.
Tâm trạng anh như chìm xuống đáy vực, muốn hỏi, muốn biết chuyện nhưng lại không biết nên nói thế nào.