Chương 948
Sáng sớm tinh mơ, cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng tỉnh lại.
Trong phòng bệnh tối tăm cả một vùng, mùi nước sát trùng tỏa khắp không khí.
Không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng gõ bàn phím.
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy chính là Khương Thu Mộc đang chống tay lên cạnh giường bệnh ngủ gật.
Lướt qua cô ấy, ở khu nghỉ ngơi xa phòng bệnh nhất, Tưởng Tử Hàn đang ôm laptop ngồi trên ghế sô pha.
Ánh sáng u tối trên màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt anh, khiến khuôn mặt vốn đã lạnh lùng càng thêm lạnh.
Tống Hân Nghiên thất thần, đợi khi định thần lại, cảm giác đau đớn và khó chịu khắp cơ thể cũng đồng thời ập tới.
“Shh…”
Cô khẽ hít một hơi, động tác xoay người có hơi mạnh, lập tức đau đầu choáng váng, khó chịu đến mức muốn nôn.
Tưởng Tử Hàn nghe thấy tiếng động, lập tức buông máy tính xuống, bước tới: “Tỉnh rồi à?!”
Anh bật đèn trong phòng bệnh lên, cầm bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường đưa đến sát miệng cô: “Uống đi, sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Trên cái bình cũng có ống hút để dễ cho người bệnh uống.
Cổ họng Tống Hân Nghiên vừa nóng rát lại khó chịu, cũng không khách khí với anh, liền uống một ngụm trên tay anh.
“Ực!”
Đau quá.
Giống như uống vào không phải là nước, mà là cát sỏi.
Cô nghiêng đầu đi, không muốn uống nữa.
Tưởng Tử Hàn vội vàng buông ly xuống, bước lên kiểm tra: “Làm sao vậy? Còn khó chịu ở đâu sao?”
Khương Thu Mộc cũng chỉ chợp mắt một chút, không ngủ sâu.
Tưởng Tử Hàn vừa lên tiếng, cô ấy liền tỉnh.
Dụi dụi mắt, nhìn thấy Tống Hân Nghiên đã tỉnh, vội vàng quan tâm hỏi: “Có đói bụng không? Tớ có nấu cháo để sẵn cho cậu, muốn ăn một chút không?”
Tống Hân Nghiên chịu đựng cơn khó chịu, khẽ cong khóe môi, cười nói: “Không sao.”
Giọng nói ngắt quãng lại khàn khàn, nếu không cẩn thận nghe thì gần như không nghe được.
Tống Hân Nghiên sửng sốt một chút, đoán được có lẽ là cổ họng bị thương.
Cô cố kìm nén tiếp tục nói: “Chỉ là đã lâu rồi không ăn lẩu, nên ăn có chút tham…”
Khương Thu Mộc thấy cô như thế, đột nhiên hai mắt đỏ ửng lên.
Cô ấy cũng không vạch trần cô, hít hít mũi cười: “Lần sau đừng như vậy nữa, sao ăn lẩu mà không dẫn tớ theo chứ.”
“Được, tớ biết rồi.”
Tống Hân Nghiên khàn giọng đáp lại.