“Ối...!Anh làm gì thế...!A...”
Tống Hân Nghiên bị Tưởng Tử Hàn ném mạnh lên giường.
Cô giãy giụa muốn bò dậy.
Nhưng vừa nâng được nửa người trên lên, người đàn ông kia đã giận dữ nhào tới, đè cô trở về.
“Tưởng Tử Hàn, anh đang nổi điên cái gì thế?”
Tống Hân Nghiên bực tức.
Đáp lại cô là một tiếng ‘roẹt’, trước ngực đột nhiên lạnh lẽo.
Người đàn ông túm lấy cổ áo cô rồi xé roẹt xuống.
Tống Hân Nghiên lập tức sững người: “Tưởng Tử Hàn, anh bình tĩnh lại đi, anh làm sao thế?”
Tưởng Tử Hàn lột quần áo rách rưới trên người cô ra, cúi xuống hung hăng ngậm lấy môi hồng của cô, vừa gặm vừa cắn không chút thương hoa tiếc ngọc.
Đau!
Tống Hân Nghiên hít ngược một hơi, không ngừng giãy dụa, hai tay lại bị anh cố định trên đầu.
Quần áo còn sót lại trên người cũng nhanh chóng biến thành những mảnh vụn.
Lúc này Tống Hân Nghiên mới cảm thấy sợ hãi, đôi mắt lập tức đỏ hoe: “Tưởng Tử Hàn, anh đừng như vậy...!Tưởng Tử Hàn...”
Người đàn ông không hề dao động trước lời cầu xin của cô, quần áo trên người cả hai ngày càng ít.
Cơ thể Tống Hân Nghiên bắt đầu không kiềm chế được mà run lên, cảnh tượng ba năm trước giống như cơn sóng thần chứa đựng nỗi sợ hãi vô tận ập vào trong tâm trí cô, đánh sâu vào khiến dây thần kinh cô co rút.
Cô giãy giụa kịch liệt, giọng nói mang theo sự run rẩy sợ hãi: “Tưởng...!Tưởng Tử Hàn, anh bình tĩnh lại chút đi...!Đừng như vậy...!Em sợ...!Em sợ...”
Nước mắt lăn xuống.
Người đàn ông hoàn toàn phớt lờ.
“A...”
Mặt Tống Hân Nghiên trắng bệch không còn chút máu, trong đôi mắt trong trẻo đã mất đi ánh sáng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Cảnh tượng trước mắt nhanh chóng biến mất, biến thành căn phòng lạnh băng ba năm trước...
“Đừng mà...!Đừng...!Đừng mà...!Xin...”
Giọng cô ngày càng yếu, cơ thể không kiềm chế được bắt đầu co giật.
Sắc mặt trở nên tái xám do nghẹt thở, tia sáng sợ hãi cuối cùng trong mắt cũng tan biến.
Tất cả sự chống cự và cầu xin biến mất, cô không còn phản ứng nào nữa.
Tưởng Tử Hàn cứng đờ trong cơ thể cô: “Tống Hân Nghiên...”
Cô gái nhỏ vẫn không nhúc nhích.
Lửa giận nhanh chóng rút đi, lý trí trở về, Tưởng Tử Hàn vội vã buông cô ra.
“Tống Hân Nghiên, em tỉnh lại đi...”
Cả người Tống Hân Nghiên cứng đờ, không hề phản ứng.
Tưởng Tử Hàn vô cùng bực bội.
Vừa rồi anh bị làm sao vậy?
Rốt cuộc anh đang nổi điên gì chứ?
Tưởng Tử Hàn cuống quýt ôm cô vào phòng tắm.
Tống Hân Nghiên được nước ấm xoa dịu dần tỉnh lại.
Khoảnh khắc mở mắt, cô lập tức hoảng sợ đẩy Tưởng Tử Hàn ra, anh bị nỗi sợ hãi trong mắt cô làm cho đau nhói.
Lời xin lỗi mắc lại trong cổ họng, không thốt ra, cũng không nuốt xuống được.
Anh cứng rắn bắt cô lại, nhẹ nhàng giúp cô lau người.
Đầu óc Tống Hân Nghiên trống rỗng, nhìn thấy bàn tay sắp chạm lên người mình, cả người cô đột ngột run lên, vung một bạt tai.
Con ngươi của người đàn ông bỗng co rụt lại, anh giơ tay ra ngăn tay cô lại giữa không trung.
Anh kéo cô vào trong lòng.
Hai người không mảnh vải che thân, da thịt cận kề, tiếng tim đập mạnh mẽ hoà lẫn vào nhau.
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Xin lỗi em, vừa rồi anh đánh mất lý trí.”
Rõ ràng anh không phải người quen nói lời xin lỗi, lời xin lỗi nói ra rất lạnh nhạt xa lạ.
“Nhưng mà Tống Hân Nghiên, sau này em cũng không được cười với người đàn ông khác.
Em làm vậy khiến anh cảm thấy những lời ngon tiếng ngọt em dành cho anh chẳng khác gì mấy lời chòng ghẹo không hề kiêng kị khi nói cười với những tên khác cả!”
Suýt chút nữa Tống Hân Nghiên đã nổi điên lên, lửa giận chảy thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Cô đột nhiên đẩy anh ra: “Tưởng Tử Hàn, trong mắt anh, em là người như vậy à? Em cười với ai, tán tỉnh ai?”
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng, mím môi không nói, im lặng tắm rửa cho cô.
Tống Hân Nghiên vô cùng tức giận, hất văng bàn tay đang duỗi tới của anh.
Đàn ông không được thỏa mãn vốn đã nghẹn một bụng lửa giận rồi, lúc này cuối cùng tức nước vỡ bờ.
Cô càng không cho anh chạm vào, anh càng không cho cô toại nguyện.
Dứt khoát vớt cô ra khỏi bồn tắm ôm vào lòng, ép cô tắm rửa từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài một lượt.
Tống Hân Nghiên vừa thẹn vừa bực, nhưng không còn cách nào khác.
Tưởng Tử Hàn tắm cho hai người xong liền thẳng thừng bế cô lên, nhét vào trong chăn, ôm cô vào lòng mình rồi nhắm mắt lại.
Bọn họ không ai mặc quần áo, hai cơ thể dưới chăn kề sát vào nhau.
Tống Hân Nghiên vừa uất ức vừa giận, vừa được tự do đã lập tức trút hết nỗi bực tức thành bạo lực.
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nhìn cô, mặc cô đấm đá lên người mình.
Anh không nhúc nhích gì khiến Tống Hân Nghiên càng thêm xấu hổ.
Cô tức giận xốc chăn nhảy xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.
Người đàn ông ngồi dựa vào đầu giường, hỏi: “Đi đâu đấy?”
“Đi đâu cũng tốt hơn ở bên cạnh kẻ điên như anh!”
Cô mặc quần áo xong định mở cửa bỏ đi.
Không biết Tưởng Tử Hàn xuống giường từ lúc nào.
Người đàn ông thân hình cao lớn, cơ bắp trên người rõ ràng, áo tắm mở ra nửa kín nửa hở khiến người ta xấu hổ.
Anh đặt tay lên chốt cửa: “Anh bị điên? Tống Hân Nghiên, chẳng lẽ em không nên nhìn lại mình ư?”
Anh lấy di động ra, mở video mà mình nhận được lúc chiều cho Tống Hân Nghiên xem.
Bối cảnh video là một quán cà phê.
Không biết Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh đang nói chuyện gì, một người nở nụ cười xinh đẹp, một người thì hệt như gã đàn ông si tình.
Tống Dương Minh nắm tay cô, không biết nói gì.
Tống Hân Nghiên xấu hổ cụp mắt vội vàng rút tay về, tránh đi, không dám nhìn thẳng người đàn ông đối diện.
Video không có âm thanh, rõ ràng là anh em bình thường gặp nhau, nhưng lúc này trông cứ như có tình cảm mờ ám gì đó vậy.
Một đoạn video phát xong, tự động chuyển sang video tiếp theo.
Cũng là cô và Tống Dương Minh.
Không biết Tống Dương Minh đã nói gì đó mà Tống Hân Nghiên cảm động đến mức vành mắt đỏ hoe.
Tiếp theo là một đoạn ghi âm.
Người đầu tiên lên tiếng là Tống Dương Minh: “Tôi không ngại chờ em ấy ly hôn.”
Ngay sau đó, Tống Mỹ Như hỏi: “Nếu nó không ly hôn thì sao?”
“Vậy tôi sẽ bảo vệ em ấy cả đời.”
Tống Hân Nghiên nghe xong lập tức khiếp sợ.
Cô không xa lạ gì với hình ảnh trong video, đúng là cảnh cô và Tống Dương Minh gặp mặt lần gần đây nhất.
Nhưng đoạn đối thoại này...
Mặt Tống Hân Nghiên biến sắc liên tục, video không có gì để giải thích, nhưng còn đoạn ghi âm...
Cô vội vàng nói: “Đoạn ghi âm này cắt đầu bỏ đuôi, hơn nữa chắc chắn lúc đó anh em đang nói đùa, chúng em là anh em, anh ấy...”
Cô giải thích đến một nửa mới đột nhiên phản ứng lại, tràn ngập tức giận: “Tưởng Tử Hàn, anh cho người theo dõi quay lén em à?”
“Tống Hân Nghiên, em ngốc thật hay coi anh là đồ ngu thế?”
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn tái mét, anh không giải thích mà hỏi ngược lại: “Em coi Tống Dương Minh là anh em, nhưng em dám đảm bảo anh ta thật sự coi em là anh em không?”
Anh em mà em gái hôn biết ơn một cái thôi là mặt đã đỏ lựng lên ngay như thế à?
Anh em mà lại đi nắm tay đối phương thâm tình như thế à?
Anh em mà nói muốn cưới cô? Kết hôn rồi cũng không sao, có thể chờ cô ly hôn?
Tống Hân Nghiên bỗng chốc không thể phản bác lại.
Cô vô thức siết chặt tay, ngước mắt bình tĩnh nhìn Tưởng Tử Hàn: “Thế cuối cùng anh muốn nói gì? Cho dù anh em có suy nghĩ gì khác thì đó cũng là chuyện của anh ấy, còn em không hề có! Trong lòng em, chúng em mãi mãi chỉ là anh em thôi! Còn nữa, đừng có làm mấy trò hèn hạ cho người theo dõi chụp lén em nữa.
Cho dù trên danh nghĩa anh là chồng em, nhưng anh cũng không có cái quyền đó!”
Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong đôi mắt trong veo: “Bây giờ chúng ta không thích hợp tiếp tục ở cạnh nhau nữa, vẫn nên tách ra để hai người bình tĩnh lại thì hơn.”
Tống Hân Nghiên đẩy anh ra, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Không lâu sau, chị Đinh vội vàng chạy lên lầu: “Cậu chủ, mợ chủ dọn đồ đạc bỏ đi rồi.”.