Chương 927
…
PL.
Tống Hân Nghiên vừa mới thay đồ bước ra khỏi phòng thí nghiệm, điện thoại di động liền vang lên.
Dạ Vũ Đình gửi định vị của một quán lẩu tới cho cô.
“Đến chỗ này đi, có bất ngờ đó, người mà em muốn gặp cùng với tin tức mà em muốn có.”
Tống Hân Nghiên nhíu chặt mày.
Cô trả lời: “Có phải là Tống Thanh Hoa không, bây giờ ngoại trừ cô ra thì tôi không muốn gặp ai hết, nếu như đúng thì tôi sẽ đến đó. Dạ tổng, ngày hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, giữa chúng ta ngoại trừ giao dịch ly hôn thì không còn chuyện gì có thể nói với nhau, lần sau đừng làm mấy chuyện thần thần bí bí giả thần giả quỷ như vậy nữa.”
Dạ Vũ Đình trả lời một biểu cảm đau lòng.
“Không có lừa em, là Tống Thanh Hoa.”
“Tôi đến ngay.”
Tống Hân Nghiên cất điện thoại rồi nhanh chóng rời khỏi công ty.
Ở một bên khác.
Dạ Vũ Đình đóng ô chat, trong mắt hiện lên vẻ âm độc.
Tống Hân Nghiên, đều đã đến lúc này rồi mà cô còn muốn tôi lấy lòng cô à?
Cứ chờ đó đi, sớm muộn gì cô cũng sẽ trả lại tôi gấp đôi.
…
Trong phòng vip quán lẩu.
Tư thế ngồi của Tống Thanh Hoa khá ưu nhã, vừa hút thuốc vừa chỉ chỉ vào thực đơn: “Có vẻ như cậu không hề do dự chút nào mà nói chuyện Tống Hân Nghiên tìm cậu cho tôi biết, Dạ Vũ Đình, cậu không sợ nó biết à?”
Dạ Vũ Đình rót một ly trà kiều mạch đặt trước mặt bà ta, cười nói: “Cô là ân nhân cứu mạng của Dạ thị, Vũ Đình không dám giấu diếm cô bất cứ chuyện gì.”
“Haha.”
Tống Thanh Hoa đặt thực đơn mà mình đã chọn qua một bên, ngẩng đầu lên nhìn Dạ Vũ Đình, nhả ra một hơi khói: “Vậy thì đứa cháu gái đó của tôi cũng không phải là người phụ nữ bình thường, không chỉ thông minh mà còn có lòng can đảm, nhưng tuyệt nhiên không hề thô lỗ. Nói thật, nếu như tôi là đàn ông thì tôi cũng sẽ thích con bé.”
Bà ta nâng ly trà lên thoải mái uống một ngụm, nhướng mày nói: “Cậu nói cậu xem, đã cưới rồi tại sao lại còn chắp tay dâng ra ngoài vậy chứ?”
Dạ Vũ Đình vuố.t ve tách trà, trong ánh mắt âm trầm xuất hiện tia sáng: “Còn không phải là chưa hoàn toàn dâng ra ngoài à, chắc chắn là cô có cách giúp tôi cướp về có đúng không?”
Anh ta cầm lấy ấm trà.
Bàn tay bị thương không chịu nổi trọng lượng của ấm trà, khẽ run rẩy, nhưng lúc rót trà vào ly của Tống Thanh Hoa, ngay cả một giọt cũng không rơi ra ngoài.
Tống Thanh Hoa nhìn chằm chằm vào cái tay của anh ta, khóe mắt lạnh lùng nhướng cao: “Trong ba anh em các cậu, chỉ có cậu mới giống ba cậu nhất.”
Chỉ dựa vào dáng vẻ quyết tâm rót trà của anh ta, hai anh em khác đã không sánh bằng.