Chương 921

Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, cả hai đều cố chấp, không ai nhường ai.

Mấy giây sau, ánh mắt Tống Hân Nghiên run lên, hốc mắt đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Cô thu hồi ánh mắt, nhìn sang chỗ khác: “Tưởng Tử Hàn, tôi biết anh không phải là người xấu, thật sự là có một vài chuyện không phải là anh muốn như thế nào, tôi muốn như thế nào thì nó sẽ như thế đó. Dù sao chúng ta đã từng yêu nhau, mặc dù tôi cho rằng lúc trước chính mình không nên chọc nghẹo anh, nhưng mà tình cảm của tôi đối với anh là xuất phát từ tận đáy lòng. Tưởng Tử Hàn, tôi không hối hận giữa chúng ta đã từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, mặc dù cuối cùng nó đã chấm dứt, nhưng nó đã dạy cho tôi rất nhiều thứ.”

Dạy cho cô cách yêu, dạy cho cô cách hận, cũng dạy cho cô cách che giấu hận thù.

Tưởng Tử Hàn nghe như thế, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.

Anh đưa tay che kín miệng cô: “Em im đi, phía sau em còn muốn nói nhưng mà có đúng không, anh không thích nghe đoạn sau chữ nhưng mà, anh không cho phép em nói.”

Tống Hân Nghiên đẩy tay anh ra: “Vậy anh muốn nghe cái gì?”

“Có phải Tống Thanh Hoa dùng mẹ em để uy hiếp em không, hoặc là bà ta nói với em người hại mẹ em thành như vậy là người có quan hệ với anh?”

Chủ đề lại quay về hướng cũ.

Anh quá thông minh, không chỉ đoán đúng, mà còn không bị lệch lạc.

Tống Hân Nghiên nhìn anh.

Anh cũng nhìn cô.

Bốn mắt chạm nhau, hai người không ai nhường ai.

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, giọng nói rất nhỏ: “Tôi không muốn phải trả lời anh những vấn đề mà tôi vẫn còn chưa chứng thực, tôi cũng không muốn bởi vì những chuyện mình chưa có đáp án mà hận anh, đây chính là những gì mà tôi muốn nói, cũng mong anh tôn trọng tôi, đừng ép buộc tôi nữa.”

Cô nghiêm túc lại lạnh lùng nhìn anh: “Tưởng Tử Hàn, tôi là người trưởng thành, chuyện của tôi sẽ do tôi xử lý, giữa tôi và anh sau này…”

Dừng lại một chút, Tống Hân Nghiên mỉa mai cười: “Không sau này chúng ta sẽ không còn cái gì hết, nếu như nhất định phải có, thế thì đó cũng chỉ là chuyện có liên quan đến Minh Trúc, dù sao thì tôi với con bé là bạn, còn anh thì chẳng là cái thá gì hết.”

Tưởng Tử Hàn tức giận lồng ng.ực phập phồng, đôi mắt đỏ ngầu.

Tống Hân Nghiên làm như không nhìn thấy sự tức giận của anh, cô tiếp tục nói: “Bây giờ tôi rất lý trí nói cho anh biết khúc mắc giữa tôi và anh, sẽ không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của tôi và Minh Trúc. Bên cạnh đó, cho dù ba mẹ tôi thật sự có ân oán gì đó với nhà họ Tống nhà họ Dạ, và nhà họ Tưởng các người, tôi tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà làm liên lụy đến anh, đây chính là chuyện lý trí nhất mà tôi có thể đảm bảo với anh, đương nhiên nếu như anh nhất định phải nhúng chân vào vũng nước đục này, tôi cũng không biết mình có thể duy trì suy nghĩ này không.”

Đây là lời nói thật lòng của cô… nhưng chỉ giới hạn ở hiện tại.

Nếu như anh còn muốn tiếp tục dây dưa, cô thật sự không dám hứa chắc trong tương lai, sau khi mình chứng thực một số việc thì mình sẽ có hành động gì.

Tưởng Tử Hàn tức giận nghiến răng.

Người phụ nữ này không nên hùng hổ như thế.

Nghĩ như thế nào liền làm như thế đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play