Chương 919
Dạ Vũ Đình cụp mắt xuống nhìn đôi tay bất lực của mình, âm trầm cong khóe môi: “Tống Hân Nghiên đã nhắc nhở tôi, hợp tác với Tống Thanh Hoa, nói không chừng có thể giúp tôi khiến Tưởng Tử Hàn không thể ngóc đầu lên nổi.”
Anh ta siết chặt tay.
Dùng hết toàn lực, nhưng năm ngón tay cũng chỉ có thể nắm hờ: “Có được Tống Hân Nghiên hay không đã không còn quan trọng nữa, nhưng mà mối thù phế tay khiến tôi đoạn tử tuyệt tôn, tôi nhất định phải báo. Còn Tống Hân Nghiên, bây giờ tôi đối xử tốt với cô ấy như thế, cô ấy lại không chịu nhận, thế thì sau này tôi nhất định phải khiến cho cô ấy khóc lóc cầu xin tôi chấp nhận cô ấy.”
Áo khoác trong tay rơi xuống đất.
Dạ Vũ Đình khinh thường liếc mắt, trực tiếp đạp lên nó rồi bước ra ngoài.
Dạ Nhất bị khí thế âm trầm trên người ông chủ nhà mình dọa sợ, run rẩy không dám nhặt cái áo kia nữa, vội vàng đi theo ra ngoài.
…
Trong phòng làm việc tổng giám đốc Tưởng thị.
Tưởng Tử Hàn nhìn tài liệu mà Tô Thần Nam mang tới.
Tô Thần Nam đứng trước cửa sổ sát đất, thản nhiên thưởng thức ly cà phê: “Bối cảnh của Tống Thanh Hoa ở nước ngoài khá là phức tạp, ba dượng của bà ta là đại lão ba lĩnh vực chính thương quân, thần bí lại khiêm tốn, tôi đã tiêu hao rất nhiều sức lực, cũng chỉ có thể điều tra được chút tư liệu này. Nói tóm lại một câu, không thể khinh thường người phụ nữ này, nếu như không cần trêu chọc thì đừng trêu chọc.”
Tưởng Tử Hàn ném tài liệu trong tay qua một bên, khinh thường nói: “Cho dù bà ta có là quốc vương hay nữ vương, tôi đều không sợ. Vấn đề mấu chốt hiện tại là tại sao bà ta và nhà họ Dạ lại thân thiết như thế?”
Anh ngước mắt lên nhìn Tô Thần Nam: “Còn nữa, cậu điều tra Tống Thanh Hoa lâu như vậy, nhưng lại không điều tra ra tại sao năm đó chỉ có một mình bà ta biết vị trí của mẹ Hân Nghiên?”
Nó đến đây, Tô Thần Nam thật sự có mấy phần bất đắc dĩ.
Không phải là cố gắng rồi à.
Anh ta đặt ly cà phê xuống bàn làm việc, ngồi đối diện với Tưởng Tử Hàn: “Anh nói đến đây thì tôi cũng rất tò mò, theo lý mà nói thì tình huống bên phía Thẩm Hoài Ngưng hẳn là rất dễ dàng điều tra, nhưng mà ngoại trừ chuyện sau khi nhập viện thì những manh mối trước đó hầu như không có. Với tình huống này, chỉ có hai loại, thứ nhất là đã có thế lực cưỡng ép xóa bỏ, thứ hai thì bản thân Thẩm Hoài Ngưng là tên giả.”
Tô Thần Nam nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ là khả năng thứ hai cao hơn, chúng tôi đã điều tra người có tuổi tác không chênh lệch với cái tên Thẩm Hoài Ngưng này, đều không tương xứng với bà ta. Cho nên, chắc chắn cái tên này là giả.”
Tưởng Tử Hàn như có điều suy nghĩ: “Manh mối bị xóa đi sạch sẽ như thế, vậy càng nói rõ nó có vấn đề, suy đoán của cậu cũng có khả năng, hoặc là cả hai đều có.”
Tô Thần Nam nhíu mày: “Nếu quả thật là như vậy, thế thì phiền phức hơn rồi.”
Anh ta nhắc nhở: “Tôi nghe nói là ngày đó Thẩm Hoài Ngưng nhìn thấy anh thì đã ra tay với anh, dáng dấp của anh và bác trai rất giống nhau, nhất là bóng lưng và góc nghiêng gương mặt. Chẳng lẽ Thẩm Hoài Ngưng và bác trai có khúc mắc gì đó?”
Tưởng Tử Hàn hậm hực: “Không biết nữa, cứ điều tra từ hướng này thử xem, ở bên phía Tống Thanh Hoa…”
Sự tàn nhẫn xuất hiện trên mặt anh: “Nếu không làm chút gì đó, xem ra là bà ta sẽ không chịu nói thật.”
Tô Thần Nam kinh ngạc nhìn Tưởng Tử Hàn, nhưng không nói gì.