Chương 917
Anh ta nhìn thấy Tống Hân Nghiên, ngạc nhiên chào cô: “Hân Nghiên, em còn chịu đến đây gặp anh, anh thật sự rất vui.”
Tống Hân Nghiên đưa cho anh ta bản thỏa thuận ly hôn đã được viết lại: “Tôi đến tìm anh là bởi vì có chuyện quan trọng. Dạ Vũ Đình, cuộc hôn nhân của chúng ta không còn cách nào tiếp tục được nữa, nhưng mà trước khi ly hôn, tôi có thể giao dịch với anh. Tôi có thể cầu xin giúp mẹ anh, em gái cùng với chị dâu anh ở tòa án, tôi là người bị hại, chỉ cần tôi không tính toán thì bọn họ chỉ chịu nhiều nhất một hình phạt, có thể không cần phải ngồi tù, nhưng mà tôi có điều kiện.”
Cô nói thẳng, không hề dây dưa dài dòng, nói rất hùng hồn thẳng thắn.
Dạ Vũ Đình nhìn Tống Hân Nghiên bình tĩnh, tự tin, còn mạnh mẽ như thế, trong lòng thoáng có chút ảm đạm.
Người này vốn dĩ là cô vợ nhỏ của anh ta, nhưng lại bởi vì cấp dưới ngu ngốc bên cạnh mình phá hỏng chuyện, cho nên mới đẩy cô càng ngày càng xa.
Dạ Vũ Đình lạnh lùng trừng mắt nhìn Dạ Nhất bên cạnh.
Dạ Nhất chột dạ nhanh chóng cúi đầu, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
“Anh xin lỗi Hân Nghiên, không phải là anh thật sự muốn làm tổn thương em, lúc đó…”
“Anh không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi. Dạ Vũ Đình, những chuyện đó đã qua rồi, xin lỗi cũng không còn ý nghĩa gì hết, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính đi.”
Dạ Vũ Đình lại càng mất mát.
Bây giờ, ngay cả nói nhiều hơn với anh ta mấy câu mà cô cũng không muốn nữa à?
“Được thôi.” Anh ta thấp giọng đáp lời: “Em nói trước đi, chỉ cần anh có thể làm được thì anh tuyệt đối sẽ không mặc kệ.”
Tống Hân Nghiên nhìn Dạ Nhất.
Dạ Nhất giật mình, vội vàng ngoan ngoãn cun cút ra ngoài, đóng cửa lại, ngoan ngoãn đứng canh ở bên ngoài.
Lúc này, Tống Hân Nghiên mới nhỏ giọng nói.
Cô thuật lại chuyện của Tống Thanh Hoa và mẹ mình.
Dạ Vũ Đình kinh ngạc: “Em đã tìm thấy mẹ em rồi?”
“Đã không còn quan trọng.” Tống Hân Nghiên hờ hững nói.
Dạ Vũ Đình thu lại cảm xúc: “Tống Thanh Hoa là cô của em, có chuyện gì mà em lại không thể hỏi tận mặt?”
Tống Hân Nghiên tự giễu nở nụ cười: “Nếu như tôi có thể thì sẽ không đến đây tìm anh đâu.”
Đáy mắt Dạ Vũ Đình lướt qua một tia thâm ý.
Mặc dù không biết giữa Tống Hân Nghiên và Tống Thanh Hoa đang chơi trò gì, nhưng mà…
Anh ta dịu dàng nói: “Cho dù em không nhắc tới điều kiện, chuyện mà em muốn làm, anh đều sẽ giúp em hoàn thành nó. Chỉ là Hân Nghiên à, anh không muốn ly hôn với em, cho dù em có hận anh, không chào đón anh, anh chỉ cần biết giấy kết hôn của chúng ta vẫn còn có tác dụng thì anh đã yên tâm rồi…”
Tống Hân Nghiên lui lại một bước, kéo dài khoảng cách với anh ta, cô vô cảm nói: “Nếu như anh muốn tiếp tục thảo luận về đề tài này, vậy thì chúng ta không có cách nào tiếp tục bàn bạc với nhau. Chuyện mà tôi mới nói với anh, tất cả đều dựa trên tiền đề chúng ta phải ly hôn, chúng ta có thể hợp tác với nhau bất cứ chuyện gì. Trái lại… anh hiểu rồi đó. Anh suy nghĩ kỹ một chút đi, tôi không vội đâu.”
Nói xong, cô liền muốn đi.