CHƯƠNG 909
Tiếng thét chói tai, tiếng cầu cứu, tiếng khóc lóc như lười nguyền rủa văng vẳng trong đầu cô.
Lửa giận ngùn ngụt phát ra từ dưới đáy lòng sâu thẳm, như một cây đại thụ lớn lên thật nhanh, cành lá theo máu hòa vào từng ngóc ngách trong cơ thể, từng dây thần kinh của cô.
Tống Hân Nghiên nắm chặt nắm tay xe lăn.
Dù năm ngón tay bóp chặt đến mức trắng bệch nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì cả.
Có xe taxi đi tới.
Hai người đang định đẩy Thẩm Hoài Ngưng qua thì một chiếc Rolls-Royce ngừng lại trước mặt họ.
Tưởng Tử Hàn xuống xe.
Anh sải bước tới gần Tống Hân Nghiên, vừa muốn lên tiếng thì mắt nhìn xuống, ngạc nhiên thấy Thẩm Hoài Ngưng trên xe lăn.
Thẩm Hoài Ngưng cũng nhìn anh.
Phản ứng của bà ấy khá chậm chạp, nhìn mặt Tưởng Tử Hàn hai giây rồi bỗng nhiên mở to mắt.
“A… A… A…”
Thẩm Hoài Ngưng thình lình gào lên một cách gắt gỏng.
Bà ấy không biết lấy sức từ đâu, bật mạnh ra khỏi xe lăn, xông về phía Tưởng Tử Hàn, vừa nhào tới vừa cào cấu anh: “Tao giết mày… Tao phải giết mày… Tên súc sinh! Tên ác quỷ…”
Sự việc xảy ra đột ngột khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc nhìn Thẩm Hoài Ngưng với vẻ bàng hoàng.
Khuôn mặt bà ấy không còn đờ đẫn và bần thần, ánh mắt cũng không còn trống rỗng nữa mà tràn ngập hung dữ.
Khả năng diễn đạt ngôn ngữ vốn nghèo nàn giờ phút này cũng chợt có sự tiến bộ vượt bậc.
Bùng nổ một cách đáng sợ!
Tưởng Tử Hàn sững sờ, cho đến khi Thẩm Hoài Ngưng cào trúng vào cổ anh.
Cảm giác nhói đau ập đến khiến anh sa sầm nét mặt, đưa tay tóm lấy hai cổ tay của Thẩm Hoài Ngưng, ngăn không cho bà ấy làm ra chuyện điên khùng nữa.
Chúc Minh Đức biết nhiệm vụ của mình, mau chóng chạy tới ghì Thẩm Hoài Ngưng vào ngực rồi kéo bà ấy rời khỏi ông chủ nhà mình.
“Aaaaa!”
Thẩm Hoài Ngưng vùng vẫy dữ dội, gào thét trong tuyệt vọng: “Tên ác quỷ… Tao phải giết mày… Đồ súc sinh, đồ súc sinh! Tao phải kéo mày chết theo… Giết… Giết!”
“Trời ơi…”
Khương Thu Mộc nuốt nước miếng cái ực, vội vã kéo áo Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên chỉ lạnh nhạt nhìn, vẻ mặt đầy thờ ơ.
Thấy Chúc Minh Đức không khống chế nỗi Thẩm Hoài Ngưng trong trạng thái tinh thần bất ổn, Khương Thu Mộc vội vàng chạy qua giúp trấn an bà ấy: “Dì ơi, dì ơi, dì bình tĩnh chút đi ạ. Cháu là Khương Thu Mộc, Thu Mộc đây… Ở đây không có ác quỷ đâu… An toàn lắm, chúng cháu sẽ bảo vệ dì mà…”
Nhưng lại hoàn toàn vô dụng.
Đôi mắt Thẩm Hoài Ngưng ẩn chứa nỗi hận thù tột cùng, mắt đỏ như sắp chảy máu, trông vô cùng đáng sợ.