CHƯƠNG 874
Người đàn ông đang đè trên người Tống Hân Nghiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị đạp bay và văng ra xa.
Gã vừa mới tiếp đất, ngay sau đó có một con dao giải phẫu lóe lên ánh sáng bạc “vụt” một tiếng, xuyên qua quần áo và đâm thẳng vào vùng bụng dưới của gã.
Nếu như lưỡi dao sâu hơn chút nữa thì có thể trực tiếp cắt đứt nguồn gốc con cháu của gã luôn rồi.
“A…”
Người đàn ông hét lên như heo bị chọc tiết, gã lập tức bị các vệ sĩ lao tới khống chế.
Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo đến mức muốn ăn thịt người, anh vừa nhanh chân đi về phía Tống Hân Nghiên vừa cởi áo khoác âu phục trên người và khoác lên người cô: “Không sao, không sau đâu, anh tới rồi…”
Giọng nói của anh chứa đầy cảm xúc sợ hãi, cánh tay ôm cô cũng đang run rẩy.
Con ngươi tĩnh lặng của Tống Hân Nghiên cũng có chút dao động: “Tưởng… Tưởng Tử Hàn?”
Giọng nói của cô cực kỳ khàn khàn và đứt quãng, cơ thể thì đang run rẩy.
Là bị dọa, cũng là lạnh.
“Ừ! Là anh!” Tưởng Tự Hàn vén sợi tóc lộn xộn trên mặt cô, anh đau lòng an ủi hôn lên trán cô: “Đừng sợ.”
Tô Thần Nam vội vàng cởi áo khoác dài trên người mình và đưa cho Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn cũng không khách sáo với anh ta, anh nhận lấy rồi quấn chặt trên người Tống Hân Nghiên không còn kẽ hở, sau đó mới ôm ngang người lên và đặt trên cái ghế ở bên cạnh: “Chờ anh một lát.”
Anh dịu dàng nói với cô.
Giọng nói rất khẽ, giống như sợ nói lớn hơn một chút thì sẽ khiến cô giật mình.
Đôi môi tái nhợt của Tống Hân Nghiên khẽ mấp máy, cô chậm chạp gật đầu.
Mấy gã bắt cóc đã bị người mà anh dẫn tới khống chế hết rồi, bọn chúng đang quỳ ở trong góc tường.
Tưởng Tử Hàn đứng dậy, anh chậm rãi đi về phía bọn họ, con dao giải phẫu màu bạc lướt trên đầu ngón tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
“Dám đụng vào người phụ nữ của tôi, muốn chết!”
“A…”
Chữ “chết” vang lên cùng lúc với tiếng hét chói tai của bọn bắt cóc.
Con dao màu bạc không chuôi đã đâm vào vị trí ba thốn ở bụng dưới của bọn bắt cóc.
Mọi người trong phòng nhìn thấy hình ảnh ấy thì đều sửng sốt.
Khóe môi của Tưởng Tử Hàn cong lên nụ cười tàn nhẫn, tinh thần của từng người trong bọn bắt cóc đều run rẩy.
“Anh… Anh Tưởng, tha mạng, bọn em cũng không dám nữa… A!”
“Biết rõ tôi là ai mà còn dám đụng vào vảy ngược của tôi, là mấy người gan dạ không biết sợ hay là muốn mạo hiểm làm liều?”
Trên đường anh đi về phía bọn họ, mỗi khi đi qua một người thì lại có một con dao đâm về phía người đó.