CHƯƠNG 868
Anh gọi lại, Tống Hân Nghiên đã tắt máy.
Lúc này Chúc Minh Đức cũng bước vào văn phòng anh: “Boss, tôi đã xác nhận với phía cảnh sát, là Chu Ngọc Trân ở trại giam kiên quyết muốn yêu cầu gặp cô Tống, đúng thật là cảnh sát có mời cô Tống qua nhưng đã bị cô Tống từ chối. Hơn nữa họ cũng không cho xe đến đón.”
Mặt Tưởng Tử Hàng lạnh lùng và tĩnh lặng như nước: “Lập tức đi tìm người! Lật tung cả thủ đô cũng phải tìm về cho tôi. Ngoài ra, lập tức liên lạc với cảnh sát để lấy camera dọc đường.”
“Vâng.”
Chúc Minh Đức cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng trả lời rồi chạy đi sắp xếp.
Tưởng Tử Hàng dặn dò Chúc Minh Đức xong, mở điện thoại lần nữa, gọi cho Tô Thần Nam.
“Hân Nghiên bị một chiếc xe cảnh sát đưa đi ngay dưới công ty tôi. Tôi sợ không đợi được phía cảnh sát hành động, cậu sắp xếp mấy hacker tốt nhất, bắt đầu truy xét từ camera tầng dưới công ty tôi, xem họ đưa cô ấy đi đâu.”
Anh vừa nói vừa đi ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Tài xế đang định lái xe.
Tưởng Tử Hàn sải bước đi qua bên cạnh anh ta, thuận tay rút chìa khóa xe trong tay anh ta.
Tự mình chui vào buồng lái, khởi động xe lao ra ngoài.
…
Bên kia.
Đàn em của John đã mất dấu Tống Hân Nghiên.
John không dám kéo dài, vội vàng gọi cho Tưởng Tử Hàn: “Người của tôi đã mất dấu chiếc xe đó ở gần đường Huệ Dân. Đàn em của tôi đã quan sát gần đó, chỗ đó vừa ra thành phố vừa vào thành phố, cách đó không xa có một khu ổ chuột. Dòng người phức tạp, đường không dễ đi, hơi lộn xộn. Bây giờ họ cũng không biết nên đuổi theo hướng nào…”
Tưởng Tử Hàn nghe vậy nổi trận lôi đình, đạp chân ga đến mức chiếc xe gầm rú không ngừng.
“Một lũ bỏ đi, mục tiêu lớn như vậy mà mấy người cũng để mất dấu. Anh nuôi đám đần độn này có tác dụng gì!”
John: “…”
Nằm không cũng trúng đạn…trách anh ta?!
Xe chạy không còn bóng dáng, đàn em của anh ta mới bắt đầu đuổi theo, có thể đuổi được mục tiêu đã không tệ, lúc này rồi đừng có yêu cầu cao như vậy nữa.
John tức giận nhưng không dám nói.
Tưởng Tử Hàn bỏ lại một câu tiếp tục tìm rồi cúp máy.
Anh vừa lái xe, vừa tiếp tục gọi vào điện thoại của Tống Hân Nghiên.
Vẫn tắt máy như cũ.
Tưởng Tử Hàn dần cáu kỉnh, cũng dần lo lắng, tay nắm vô lăng toát mồ hôi, vô lăng trượt trong tay.
Hô hấp của anh dồn dập, giọng nói run rẩy không kiểm soát được: “Tống Hân Nghiên, không phải em rất giỏi sao, mẹ nó em trả lời lại đi chứ…”
Đừng xảy ra chuyện!
Ngàn vạn lần đừng có chuyện gì…