CHƯƠNG 863
“Nên làm mà.” Dì La ôn hòa cười.
Tống Hân Nghiên không nghi ngờ gì nhiều, những gì Khương Thu Mộc nói không phải không có lý.
Gần đây ngoài phục hồi sức khỏe ra cô còn rất nhiều việc phải làm, sinh hoạt thường ngày gì đó có người chăm sóc cũng rất tốt.
Nghĩ đến đây, cô không nói thêm gì nữa, xem như ngầm thuận theo sự sắp xếp của Khương Thu Mộc.
Ăn sáng xong, hai người thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Vừa đến cổng khu dân cư, đột nhiên có hai người đàn ông phụ nữ trung niên ăn mặc rất chỉnh tề chạy tới.
Họ dừng lại trước mặt hai người khóc cầu xin: “Cô Khương, xin cô giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho con gái của tôi đi.”
Khương Thu Mộc và Tống Hân Nghiên giật nảy mình, vội vàng lùi lại vài bước.
Khương Thu Mộc giận dữ cau mày: “Các người là ai? Chúng tôi còn không biết các người, giơ cao đánh khẽ cái gì chứ?”
Người phụ nữ trung niên sửng sốt, vội vàng nói: “Chúng tôi là ba mẹ của Chu Ngọc Trân, người nhà mẹ đẻ của chị dâu cô Tống.”
Người phụ nữ nước mắt nước mũi tèm lem bắt đầu dập đầu: “Cô Tống, con bé Ngọc Trân này từ nhỏ đã ngây thơ yếu ớt, đừng nói là bỏ thuốc, con bé còn chưa bao giờ tự mình đến hiệu thuốc mua thuốc nữa. Chuyện con bé bỏ thuốc cô, chẳng qua là nó đội nồi thay thôi, tất cả chuyện này đều do bà mẹ chồng độc ác của các cô mà ra… ”
Lúc này Khương Thu Mộc mới bừng tỉnh: “Thì ra các người là ba mẹ của Chu Ngọc Trân. Nếu đã là bà Dạ giở trò xấu, các người nên đến cầu xin bà Dạ giơ cao đánh khẽ, đừng để con gái các người chịu tội thay mới phải, chạy đến chặn chúng tôi để làm gì chứ?”
Mẹ Chu khóc cực kỳ bi thương: “Bà mẹ chồng độc ác ấy nếu đã xúi giục Ngọc Trân làm ra những việc độc ác như vậy, chắc chắn không bao giờ nghĩ đến việc cứu con bé sau khi sự việc xảy ra.”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên lạnh lùng: “Đấy gọi là chó tranh mồi cắn xé lẫn nhau, chưa chắc trong số họ ai trong sạch hơn ai. Các người đấu đá lẫn nhau nhưng lại cầu xin nạn nhân như tôi buông tha cho hung thủ? Ban đầu có ai buông tha cho tôi không?!”
Mẹ Chu Ngọc Trân bị sốc đến mức quên khóc trước lời nói quyết liệt của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên có lòng tốt nhắc nhở: “Bây giờ không phải tôi không bỏ qua cho chuyện của Chu Ngọc Trân, mà là tất cả chứng cứ của cảnh sát đều chỉ về phía cô ta. Các người muốn cứu con gái mình, chỉ cần có thể đưa ra bằng chứng để chứng minh cô ta trong sạch, hoặc chứng minh rằng chính mẹ chồng cô ta đã làm điều đó, cô ta tự nhiên sẽ vô tội thôi. Ông Chu bà Chu, miệng vu oan thì ai cũng biết làm. Đạo lý đơn giản như thế không cần tôi dạy các người nữa phải chứ?”
Ba mẹ của Chu Ngọc Trân bị chất vấn đứng hình.
Tống Hân Nghiên kéo Khương Thu Mộc chuẩn bị rời đi.
Mẹ Chu Ngọc Trân hoàn hồn lại, vội vàng quỳ xuống lết hai bước, vồ tới túm lấy ống quần của Tống Hân Nghiên: “Cô Tống, cô Tống, không phải chúng tôi không tìm chứng cứ, là chúng tôi không tìm ra được chứng cứ. Lâm Tịnh Thi đe dọa Ngọc Trân, đứa nhỏ này thật ngu ngốc, không dám phản kháng muốn nhận tội thay bà ta. Nhưng con bé còn trẻ như thế, vẫn còn một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn. Cô Tống, chúng tôi thực sự không hề lừa cô, thật sự là do Lâm Tịnh Thi bỏ thuốc.”
Ba Chu Ngọc Trân từ nãy đến giờ vẫn không nói chuyện, cuối cùng cũng lên tiếng trong tiếng khóc của mẹ Chu: “Cô Tống, tôi biết chỉ cần chúng tôi không đưa ra được bằng chứng, bất kể chúng tôi nói cái gì cô cũng sẽ không tin. Nhưng cô có bao giờ nghĩ đến nếu hung thủ thật sự là Lâm Tịnh Thi mà cô không hỏi han không can thiệp, sẽ biến tướng thành để hung thủ thực sự làm hại cô và đứa bé tự do tự tại bên ngoài không. Lâm Tịnh Thi hận cô, lần này không thành công, ai có thể đảm bảo rằng bà ta sẽ không ra tay với cô thêm lần nữa chứ?”