CHƯƠNG 847
Khương Thu Mộc quyết tâm bấm gọi.
“Đầu Gỗ.”
Giọng nói lanh lảnh vang ngoài cửa.
Khương Thu Mộc giật mình, vội vàng cúp điện thoại rồi vui mừng quay đầu lại: “Nghiên, cậu đi đâu vậy?”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên hơi nhợt nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt: “Vừa nãy có hơi chóng mặt nên được y tá dẫn đi đo huyết áp.”
Khương Thu Mộc lập tức lo lắng hỏi: “Không sao chứ? Mọi việc đã xong hết chưa? Xong rồi thì chúng ta đi thôi.”
“Tớ không sao.” Tống Hân Nghiên gật đầu: “Đi thôi.”
Hai người không thèm để ý Dạ Vũ Đình, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Thang máy đi thẳng xuống và dừng ở tầng một, cửa thang máy mở ra.
Tống Hân Nghiên đang định bước ra ngoài thì bỗng nhiên choáng váng.
Cơ thể chao đảo, cô ấn huyệt thái dương theo bản năng.
“Hân Nghiên!” Khương Thu Mộc hoảng sợ, vội vàng đỡ cô.
Mặt Tống Hân Nghiên tái hơn.
Giọng nói của Khương Thu Mộc vừa như văng vẳng vừa như thì thầm vào tai, xen lẫn với vô số hình ảnh lộn xộn trong đầu tạo ra những tiếng nói vô cùng ồn ào.
“… Nói đủ rồi thì cút!” Giọng nói giận dữ của Tưởng Tử Hàn vang lên.
“Tống Hân Nghiên, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Anh ghét bỏ nhìn chòng chọc cô.
“Tống Hân Nghiên, tại sao cô lại ác độc như vậy! Tôi đã hứa với cô sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào làm cô và đứa bé ấy bị thương. Tôi sẽ bắt chúng phải trả giá, tại sao cô vẫn muốn trả thù Minh Trúc!” Đôi mắt anh đầy vẻ tức giận.
“Tống Hân Nghiên, cô ly hôn tôi vì một đứa bé còn gì? Nếu thích trẻ con đến vậy, tôi sẽ cho cô một đứa!” Tàn nhẫn mà dứt khoát.
La hét, giận dữ, tiếng xé rách quần áo cùng với tiếng cầu xin tha thứ của cô…
Cuối cùng, tất cả hình ảnh rút đi, chỉ còn lại Dạ Vũ Đình không cam lòng hét lên: “… Tống Hân Nghiên, chẳng ai tự dưng tốn công tốn sức trù tính một người để giữ người đó bên cạnh. Em có gì để anh toan tính không? Không! Điều duy nhất anh có thể toan tính chính là em!”
Vậy nên họ đều lừa cô, tổn thương cô, không coi cô ra gì, muốn làm gì cô thì làm!
Vì cô hiền lành, không phản kháng nên họ được nước lấn tới đúng không?
Tống Hân Nghiên đau đớn ôm đầu, nỗi đau sâu trong đáy lòng tưởng như bị tạt axit, tỏa ra mùi chua ăn mòn vô cùng đau đớn.
Tại sao lại làm thế với cô, tại sao!
“Hân Nghiên… Hân Nghiên, cậu sao vậy, cậu trả lời tớ đi?”
Khương Thu Mộc suýt nữa thì bị dọa chết.
Mồ hôi lạnh trên trán Tống Hân Nghiên toát ra nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, kết thành từng giọt một, sau đó lăn xuống theo hai gò má trắng bệch.
Hai tay cô ôm đầu, bất giác túm chặt tóc, trong miệng vừa như nức nở, vừa giống như kêu rên, một đôi mắt lạnh lùng ửng đỏ tràn đầy thù hận.