CHƯƠNG 802

Phẫn nộ nhưng rén, cô ta trợn đôi mắt đầy giận dữ mà mắng: “Cô ấy một lần sẩy thai là vì anh, hai lần cũng là vì anh! Anh không bảo vệ cô ấy tại sao còn muốn để cô ấy mang thai?”

Khương Thu Mộc nghiến răng: “Dạ Vũ Đình là một tên cặn bã, anh cũng không phải là cái thứ gì tốt đẹp!”

Cố Vũ Tùng trợn mắt há hốc mồm, một cục tức nghẹn ở cổ họng.

Con nhỏ này không muốn sống rồi sao!

Khương Thu Mộc mắng xong cũng chột dạ một trận, hai chân đều run rẩy.

Xong rồi xong rồi, cô ta vừa rồi rốt cuộc lấy đâu ra can đảm thế?

Loại lời này, còn nói một ông trùm, mắng trong lòng là được rồi, làm gì còn nói ra?!

Sắp chết rồi sắp chết rồi…

Ý nghĩ muốn chết của Khương Thu Mộc cũng có rồi.

Có điều, có thể xả cục tức cho chị em tốt nhất của mình, chết cũng đáng!

Sắc mặt của Tưởng Tử Hàn vô cùng u ám.

Khương Thu Mộc cung không dám nhìn anh nữa, rụt cổ lại chuẩn bị liều chết bảo vệ đầu bất cứ lúc nào.

Vốn tưởng rằng Tưởng Tử Hàn sẽ nổi giận bóp chết cô ấy, đâu ngờ anh hít thở nặng nề một hơi, mặt mày lạnh lùng bỏ lại hai chữ ‘nhờ cô’ thì xoay người đi.

“Hừm!” Cố Vũ Tùng thầm cảm thán một câu, xoay người lại giơ một ngón tay cái với Khương Thu Mộc: “Trâu bò.”

Lời này anh ta sớm muốn mắng rồi, nhưng không có can đảm mở miệng.

Ai ngờ hôm nay Khương Thu Mộc đã nói ra lời anh ta muốn nói, thật đã đời mà.

Trong lòng Khương Thu Mộc rất uất ức, gằn giọng mắng: “Khốn kiếp! Nếu tôi bị Tưởng Tử Hàn diệt khẩu, tôi làm quỷ cũng không tha cho anh. Đồ khốn, đồ chết tiệt!”

Nếu không phải tại anh ta, cô ấy dám hỗn như vậy sao?

Hu hu hu, đều tại tên cặn bã này.

Cố Vũ Tùng: “…”

Mẹ bà nó chứ đây là nằm không cũng dính đạn sao?!

Khương Thu Mộc phát tiết xong, trong lòng dễ chịu hơn một chút thì phiền nào cũng tới rồi: “Tưởng Tử Hàn bảo tôi ở đây bên Hân Nghiên, một tháng đó, cô ấy đây là ở cữ, tôi phải làm sao?! Lời nói dối gì có thể khiến tôi ở bệnh viện lì một tháng còn không bị cô ấy nghi ngờ? Cậu Cố, chuyện này đều tại anh, nếu anh sớm nói cho tôi biết khoảng thời gian này có mặt của Tưởng Tử Hàn, đánh chết tôi cũng không tới vào lúc này. Chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra, cho nên anh phải chịu trách nhiệm, mau nghĩ cách đi.”

Cố Vũ Tùng: “… giả bệnh?”

“Bệnh gì?!”

“Viêm dạ dày? Đau tim? Bị trĩ?!”

“Đồ khốn!” Khương Thu Mộc tức đến đau tim, nghĩ một lát, không kiên nhẫn mà nói: “Anh lập tức sắp xếp một phòng bệnh cho tôi, tự tôi nghĩ cách…”

“Ok!” Cố Vũ Tùng đáp.

Chuyện nhỏ này, vài phút là xong.

Trong phòng bệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play