CHƯƠNG 796
Rất đắt, cô ta không dám ra tay.
“Con tỉ mỉ lựa chọn từng bông hoa hồng thế mà mẹ không thích.”
Một giọng nói non nớt vang lên, sau đó bóng hình nhỏ bé của Tưởng Minh Trúc xuất hiện ở cửa.
Cô bé cầm thiết bị điều khiển, dẩu cái miệng nhỏ mặt mày không vui.
Tâm trạng sa sút của Tống Hân Nghiên lập tức tốt lên, vui mừng nói: “Minh Trúc?! Hoa là con tặng à.”
Cô tưởng là Tưởng Tử Hàn…
“Xin lỗi, mẹ không biết là con tặng.”
Tống Hân Nghiên xin lỗi, vội vàng vén chăn muốn xuống giường đi ôm bó hoa hồng đó.
Y tá nhanh tay nhanh mắt, vội vàng ôm bó hoa đưa vào trong lòng cô.
Tống Hân Nghiên lần nữa ngồi lại, mỉm cười híp mắt nhìn cô bé: “Hoa Minh Trúc tặng rất đẹp, mẹ rất thích.’
Gương mặt nhỏ đánh lại của Tưởng Minh Trúc dịu lại, kiêu ngạo nói: “Như vậy còn tạm.”
Xua tay bảo y tá bác sĩ rời đi.
Cô bé dùng tay chân trèo lên giường bệnh ngồi cạnh Tống Hân Nghiên: “Bọn họ trông con rất chặt, không cho con chạy ra ngoài, con là âm thầm tới.’
“Cảm ơn cục cưng, nhìn thấy con, là chuyện vui vẻ nhất của mẹ mấy ngày nay.”
Tưởng Minh Trúc không nhăn nhúm lại, trên gương mặt nhỏ có ý cười rạng rỡ: “Con cũng rất vui. Lão Tưởng thật quá đáng, mấy ngày nay ngày ngày đưa con về nhà tổ ở cùng với bà cụ nội. Nhà của bà cụ nội còn có một đứa trẻ, lớn như con, cứ muốn làm anh của con, quá đáng ghét.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười lắng nghe.
Tuy cô bé đang oán thán, nhưng trong mắt lại có ánh sáng.
Quả nhiên, cô bé đổi lời, gương mặt nhỏ đanh lại giống như bà cụ non mà nghiêm túc nói: “Nhưng anh ấy biểu hiện không tệ, cho con mượn cái này.”
Tưởng Minh Trúc lắc lắc thiết bị điều khiển trong tay: “Nể tình anh ấy cho mẹ một bất ngờ, con miễn cưỡng giới thiệu cô Tống Hân Nghiên – bạn tốt nhất của con cho anh ấy làm quen…”
“Phì!”
Tống Hân Nghiên rất chua xót, cười rồi xoa tóc của cô bé: “Con đó, thật là rất cảm ơn bạn nhỏ Minh Trúc. Nói như vậy, mẹ sẽ có thêm một người bạn rồi.”
Tưởng Minh Trúc gật mạnh cái đầu nhỏ.
Nể tình mẹ bị bệnh, cô bé không so đo chuyện mẹ làm loạn kiểu tóc của cô bé.
Cô bé thấy đầu kim trên mu bàn tay của cô, ném thiết bị điều khiển đi, bê bát cháo độ ấm vừa đủ ở một bên lên, muốn đút cho cô.
Sợ mình làm không tốt, cô bé đánh đòn phủ đầu, cảnh cáo bằng giọng non nớt: “Con lớn như vậy, còn chưa đút cho ai hết, không được nói con làm không tốt, cũng không được chê bai!”
“Không chê bai.” Tống Hân Nghiên vội để bó hoa sang một bên, nghiêm túc ăn cháo cô bé đút.
Cháo ngọt nồng tan ra ở trong miệng, hốc mắt của cô bỗng cay xè, nước mắt chợt rơi xuống.
Trên gương mặt nhỏ của Tưởng Minh Trúc vụt qua tia hoảng loạn, lại giả bộ trấn định: “Con không động một tí là khóc rồi, mẹ còn rơi lệ, Tống Hân Nghiên mẹ có ngại không?!”