CHƯƠNG 777
Hai mắt cô tràn đầy hận ý, chúng kích thích sự dũng cảm và kiên trì trong người cô: “Em quyết không lùi bước. Anh ta càng không muốn em sống tốt thì em càng phải mỉm cười! Em không tin anh ta có thể giày vò em cả đời!”
Tống Dương Minh cảm thấy rất đau đầu.
Cứ hễ là chuyện liên quan đến Tưởng Tử Hàn thì cô nhóc thông minh hiểu chuyện này lại mất đi lý trí.
“Em nói cũng có lý. Anh ta làm thế, một là muốn dùng cách này để cách cáo em rằng, em chính là người của anh ta, hai là muốn nhắm vào em, nhưng không phải nhắm vào chính bản thân em mà là những người bên cạnh em.”
Tống Dương Minh nghĩ một lúc rồi khuyên cô: “Hân Nghiên, cách tốt nhất để giải quyết chuyện này là em đừng nhúng tay vào. Em báo cảnh sát cũng vô ích thôi vì chúng ta không đưa ra được bằng chứng xác đáng. Hơn nữa nhà họ Dạ cũng báo cảnh sát rồi, chuyện này cứ giao hết cho cảnh sát đi. Có thể tra được kết quả thế nào cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể khống chế được.
Tống Hân Nghiên do dự không đáp.
Bỗng một cô y tá bước ra.
“Người nhà của Dạ Vũ Đình?”
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh vội đứng lên.
Y tá nói: “Bệnh nhân đã tỉnh rồi, mọi người có thể vào thăm.”
Tống Hân Nghiên vội nói cảm ơn rồi đi theo y tá đến phòng cấp cứu.
Trên giường bênh.
Dạ Vũ Đình nhìn Tống Hân Nghiên hai mắt đỏ hoe, anh ta dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, anh không sao mà.”
Hai mắt cô đều đỏ bừng lên.
Sao có thể không sao chứ.
Người đàn ông mặt mày thâm tím trước mặt cô hoàn toàn khác với những gì bác sĩ mô tả.
Nhìn thấy hai cổ tay vẫn còn chảy máu dù đã được băng bó cẩn thận, cả cơ thể của Tống Hân Nghiên không khỏi run lên.
Cô cắn chặt môi, nước mắt không ngừng trào ra.
Tưởng Tử Hàn không phải là một con người!
Sao anh ta có thể….sao anh ta dám….
Ngoại trừ người trong cuộc ra thì không ai biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Tống Dương Minh vội hỏi: “Sao cậu lại bị người khác đánh đập tới thế nào, cậu còn nhớ lúc đó đã xảy ra chuyện gì không?”
Dạ Vũ Đình trầm mặc lắc đầu: “Em không biết. Em bị họ trùm kín rồi tống vào một chiếc xe. Xe chạy một hồi lâu, cuối cùng không biết dừng lại ở nơi nào. Sau đó bọn họ lôi em ra khỏi xe rồi đánh đập điên cuồng.”
Anh ta vừa hồi tưởng lại vừa nói: “Dựa vào tiếng động thì có lẽ ban đầu có 3-4 người gì đó. Sau đó, hình như tên thủ lĩnh tới nên bọn chúng ngừng đánh. Em còn chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị tóm chặt rồi liền cảm thấy đau….”
Anh ta không thể phản kháng nổi.