CHƯƠNG 764
Tống Hân Nghiên khẽ cau mày, không nói gì.
Không hiểu vì sao, cô luôn cảm thấy những chuyện này hơi trùng hợp quá.
Ông nội đã mất lâu như vậy, bà ta cũng không xuất hiện, mà vào lúc này bà ta lại trở về.
Hơn nữa lại vừa vặn quen biết Dạ Khải Trạch như vậy.
Nhưng những chuyện của thế hệ cũ lại có lý do có căn cứ, dường như cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là luôn có loại cảm giác kỳ quái, nhưng nhất thời không nghĩa ra được.
Tống Dương Minh bất lực: “Được rồi, đừng nghĩ nữa. Tuổi còn trẻ mà làm như một bà già vậy. Bà ấy là một trong số ít phụ nữ giàu có nằm trong danh sách những người giàu nhất thế giới của Forbes, không có chuyện gì là bà ấy không thể giải quyết được. Nếu bà ấy đã lộ mặt rồi, khủng hoảng của nhà họ Dạ cũng coi như đã qua rồi, sau này em cứ yên tâm làm công ty của riêng mình, đừng quan tâm đến chuyện nhà họ Dạ bên này nữa.”
“Nhưng……”
“Không nhưng gì hết.”
Tống Dương Minh ngắt lời cô, nói với giọng dịu dàng: “Em phải tin tưởng cô, biết Dạ Thị có cô nâng đỡ, những người khác cho dù có muốn nhắm vào nhà họ Dạ cũng phải cân nhắc xem mình có đủ tư cách không trước đã. Không ai ngu ngốc đến mức biết rõ cả hai bên cùng thiệt mà vẫn đi phá hoại Dạ Thị bằng mọi giá cả. Bọn họ toan tính cái gì?”
Tống Hân Nghiên cũng coi như đồng ý với cách nói này.
Cô thở ra một hơi dài: “Anh, cảm ơn anh.”
Cô nghiêng người, ôm lấy Tống Dương Minh với vẻ cảm động.
Vẻ mặt cương nghị của Tống Dương Minh hòa dịu lại, bất lực mà ủ rũ.
Bên đường đối diện khách sạn.
Một chiếc ô tô đang đỗ ở đó.
Kính cửa sổ ô tô hơi hạ xuống, một ống kính máy ảnh chống lên phía trên, liên tục chụp về phía bên này.
…
Lịch Viên. Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tưởng Tử Hàn còn chưa bước vào cửa bèn nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ trong nhà.
“Sợ chết tôi rồi, may mà Thu Khánh lần này chỉ kinh sợ chứ không nguy hiểm, nếu không tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa?” Một người phụ nữ nói.
“Chuyện cũng đã qua rồi. Ngày đại hỉ, đừng luôn nhắc đến những chuyện không vui nữa.” Một người đàn ông tiếp lời.
Mộ Kiều Dung vội vàng phụ họa: “Ông thông gia nói đúng đấy. Nào nào nào, uống trà…”
Tưởng Tử Hàn cau mày đi vào phòng khách.
Tiếng cười trong phòng ngừng lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía anh.
Sở Thu Khánh vội vàng đứng dậy: “Hàn, anh về rồi.”
Cô ta chào đón bằng một nụ cười dịu dàng.
Bị giam mấy ngày, người phụ nữ có chút hốc hác, nhưng lúc này trên khuôn mặt lại tràn đầy vẻ đắc ý: “Phía bên cảnh sát đã điều tra ra hung thủ thực sự hạ độc Minh Trúc và trả lại sự trong sạch cho em, nên đã lập tức thả em ra.”