CHƯƠNG 761
Lúc này, Tống Dương Minh mới giải thích với Tống Hân Nghiên: “Sự việc xảy ra đột ngột, không thể giải thích rõ bằng một hai câu qua điện thoại được, vì vậy anh đã trực tiếp đưa người tới đây, đợi lát nữa gặp khách quý, em sẽ biết.”
Mặc dù trong lòng Tống Hân Nghiên đầy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu.
Hai anh em bước vào, cùng đi đến phòng riêng đã được đặt trước với Tống Mỹ Như.
Cùng lúc đó, phòng riêng khách sạn.
Dạ Khải Trạch vội vàng đi tới cửa phòng riêng, chỉnh lại quần áo, lúc này mới đẩy cửa bước vào: “Tống tổng, quả thực xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”
Trước cửa sổ sát sàn của phòng riêng, một người phụ nữ mặt một bộ vest cao cấp đang đứng quay mặt về phía cửa sổ.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, bà ta nghiêng người một cách tao nhã, xoay nửa người về sau mỉm cười với Dạ Khải Trạch: “Dạ tổng khách khí rồi, là tôi đến quá đột ngột, không làm phiền ông chứ?”
Trên đường nét góc nghiêng của người phụ nữ có một lớp ánh sáng khiến người ta không nhìn rõ sắc mặt của bà ta.
Giọng nói của bà ta nhàn nhạt, không có vẻ háo hức thiết tha nhưng cũng không lạnh lùng, chỉ là tốc độ nói không nhanh không chậm lộ ra sự uy quyền của người có địa vị cao.
Dạ Khải Trạch vô cùng kích động, nhưng trong lời nói lại lộ ra vẻ ninh bợ: “Tống tổng nói gì vậy chứ. Bà lặn lội từ xa tới đây để giúp tôi, tôi cảm kích còn không hết, sao lại có thể làm phiền được.”
Ông ta cảm thán: “Bà công việc bận rộn, không ngờ lại nắm bắt tin tức nhanh như vậy, lúc nào cũng quan tâm đến những doanh nghiệp nhỏ bé như bọn tôi, quả thực khiến tôi đây thụ sủng nhược kinh.”
Người phụ nữ hoàn toàn quay người lại, ngũ quan xinh đẹp mà sắc sảo cuối cùng cũng từ từ hiện ra.
Đôi môi đỏ mọng của bà ta khẽ cong lên: “Đều là bạn cũ, không cần khách khí như vậy. Hơn nữa đây cũng là duyên phận, ai có thể ngờ rằng, cháu gái của tôi cuối cùng lại trở thành con dâu của ông chứ…”
Hai người đang nói lời khách sáo, cửa phòng riêng lại bị người đẩy ra.
Hai người trong phòng cùng nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Tống Dương Minh dẫn theo Hân Nghiên và Tống Mỹ Như cùng bước vào.
Ánh mắt năm người nhìn nhau.
Tống Hân Nghiên vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Dạ Khải Trạch: “Chú Dạ?”
Cô nhìn anh trai mình với vẻ nghi hoặc, dùng ánh mắt dò hỏi Tống Dương Minh: Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
Tống Dương Minh xoa đầu cô với vẻ cưng chiều: “Hân Nghiên, nào, anh giới thiệu với em một chút, vị này là Tống Thanh Hoa, cô của chúng ta. Dạ tổng là bạn cũ của bà ấy, không cần ngạc nhiên.”
“Cô?” Tống Hân Nghiên hoàn toàn sững sờ.
Lại còn họ Tống?
Cô lớn lên trong nhà họ Tống từ nhỏ, 20 năm qua cô chưa từng nghe nói nhà họ Tống có một nhân vật nào tên là Tống Thanh Hoa như vậy.
Tống Thanh Hoa dường như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, cười nói: “Cháu không biết cô cũng bình thường thôi, từ nhỏ cô đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tống, vì vậy thế hệ các cháu không mấy ai biết được sự tồn tại của cô. Hiện tại trở về, cũng chẳng qua là vì người trưởng bối có ân oán với cô đã không còn trên đời nữa. Sẽ không khiến người khác chán ghét, cũng không khiến người khác tức giận, nên mới có cơ hội trở về nhận người thân.”