CHƯƠNG 759
“Đến lúc đó, em sẽ biết thôi.” Tống Dương Minh nói với vẻ bí ẩn: “Chuyện của Dạ Thị, em đừng quá lo lắng, anh sẽ giúp em nghĩ cách. Việc lô thiết bị y tế tồn đọng trong tay bọn họ kia, anh ở bên này cũng đang hỏi giúp em, đã liện hệ một số đơn vị bệnh viện, có điều số lượng họ cần không nhiều, như muối bỏ biển. Anh đã nhờ bạn bè ở những nơi khác liên hệ giúp.”
“Anh, cảm ơn anh. Em…”
Tống Hân Nghiên cảm thấy ấm áp trong lòng.
Chuyện Dạ Thị bị trả hàng này, cô không nói với Tống Dương Minh.
Nhưng anh trai cô dù đã trở về rồi cũng luôn luôn quan tâm đến cô.
Khi sự việc của Dạ Thị xảy ra, anh ấy không gọi điện ngay lập tức để hỏi xem có chuyện gì mà trực tiếp tìm cách giúp đỡ khắc phục hậu quả.
Người nhà có thể làm chỗ dựa phía sau như vậy khiến Tống Hân Nghiên cay cay sống mũi.
“Cô gái ngốc nghếch.”
Tống Dương Minh khẽ cười, mắng một câu rồi cúp điện thoại.
Ban đêm.
Tống Hân Nghiên gõ cửa phòng sách của Dạ Vũ Đình, lưỡng lự một chút rồi nói với anh ta: “Hôm nay tôi đã ước tính một chút, nếu đem bán lô thiết bị y tế kia trong tay các anh với giá thấp, chỉ cần bán hết đảm bảo số tiền lỗ rơi vào khoảng 3300 tỷ, cộng thêm tiền tôi bán bằng sáng chế và tiền bán công ty mới, gần như có thể gom được gần 10000 tỷ, như vậy Dạ Thị có cơ hội xoay chuyển. Vụ án của Như Tuyết tiếp tục nghĩ cách, vượt qua khủng hoàng lần này có lẽ không khó…”
Dạ Vũ Đình cảm động, nắm lấy tay Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, vất vả cho em rồi. Theo anh, em chưa có được một ngày yên bình, ngược lại phải bỏ thêm tài sản, hết sức lo lắng thay anh nghĩ những thứ này, xin lỗi.”
Tống Hân Nghiên nhìn bàn tay mình đang bị anh ta nắm lấy, nhất thời căng cứng khó chịu.
Cô cụp mắt xuống, cười: “Chúng ta là vợ chồng, đừng nói những chuyện này.”
“Được.” Dạ Vũ Đình nhẹ nhàng đáp lại, nói thêm: “Hôm nay ba đến tìm anh, bảo chúng ta đừng để bị ảnh hưởng bởi Dạ Thị, cho dù thế nào công ty mới nhất định phải mở cửa bình thường, không chỉ mở cửa bình thường mà còn phải gióng trống khua chiêng, thanh thế lẫy lừng. Anh nghĩ, có lẽ phía bên ông ấy đã có cách ứng phó, hoặc là Dạ Thị có thể xoay chuyển rồi. Vì vậy, Hân Nghiên, em cũng không cần phải áp lực như vậy nữa.”
Nhìn thấy sự vui vẻ và tự tin hiếm có trên khuôn mặt anh ta, Tống Hân Nghiên cũng cảm thấy mừng cho anh ta: “Nếu thật sự là như vậy thì quá tốt rồi.”
Ánh mắt di chuyển, cô nhìn thấy lọ thuốc đặt tên bàn sách của anh ta.
Tống Hân Nghiên rút tay về, cầm lọ thuốc lên nhìn qua, vẻ mặt có chút thay đổi: “Anh vẫn đang uống mấy loại thuốc này?”
Sắc mặt Dạ Vũ Đình hơi đông cứng lại, có chút bối rối: “Hân Nghiên, anh…”
Tống Hân Nghiên bỏ thuốc vào túi áo, dịu dàng nói: “Vũ Đình, loại thuốc này uống nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe. Nếu anh thực sự mấy ngủ, không bằng vận động nhiều một chút, mệt rồi sẽ có thể ngủ.”