Chương 700
Bên ngoài bỗng truyền tới loáng thoáng tiếng tranh cãi đầy ngây thơ và non nớt.
Tống Hân Nghiên nghiêng tai lắng nghe, sau đó cau mày: “Hình như là giọng của…”
“…Tưởng Minh Trúc.” Khương Thu Mộc thay cô điền nốt nửa câu còn lại.
Trên mặt Tống Hân Nghiên lộ ra biểu cảm lo lắng, sao cô nhóc kia lại xuất hiện ở đây?
Khương Thu Mộc chỉ liếc mắt một cái cũng biết bạn thân đang nghĩ gì, chủ động nói: “Tớ ra ngoài xem thử xem. Cậu và anh Dương Minh bàn về vụ án trước đi.”
Tống Hân Nghiên vội vàng gật đầu, dõi theo bóng lưng rời đi của Khương Thu Mộc.
Bên ngoài.
Tưởng Minh Trúc tới đây cùng người hầu và vệ sĩ, non nớt nói với người cảnh dát chặn đường cô bé: “Chú ơi, cháu là Tưởng Minh Trúc, là người bị hại trong vụ án Tống Hân Nghiên đầu độc. Cháu tới để gặp Tống Hân Nghiên.”
Rõ ràng củ cải đỏ trước mắt còn chưa cao bằng chân mình, nhưng khí thế tỏa ra thật khiến người không thể làm lơ.
Cảnh sát ngẩn người: “Cô ấy là trường hợp đặc biệt, không có lệnh của cấp trên thì không một ai được gặp cả.”
Hàng lông mày nhỏ của Tưởng Minh Trúc cau lại: “Chú đừng tưởng cháu còn nhỏ, không hiểu chuyện mà bắt nặt cháu. Trước khi tới đây cháu đã hỏi luật sư rồi, chú ấy cũng giúp cháu tìm những điều luật liên quan để đọc rồi, dù Tống Hân Nghiên là người hạ độc, nhưng chỉ cần người bị hại là cháu đây không truy cứu, là sẽ được xử khoan hồng, được xin thả ra.“
Nói chuyện luật pháp với một cô bé bốn tuổi, thật sự rất khôi hài.
Cảnh sát nhẹ nhàng giải thích: “Lý thuyết đúng là vậy, nhưng bây giờ vụ việc cô ấy đầu độc cháu đã được lập án, nếu cháu không truy cứu, vậy nhất định phải cùng người giám hộ của cháu rút đơn kiện về, sau đó mới có công văn gửi đến chỗ bọn chú…”
Nói ngắn gọn là dù lúc này có hủy án kiện, cũng phải trải qua một lưu trình vô cùng phức tạp, không thể nào thả người ngay được.
Huống chi, chuyện liên quan tới Tống Hân Nghiên không chỉ là một vụ án đầu độc đơn giản như vậy.
Tưởng Minh Trúc càng nghe, hàng lông mày nhỏ càng cau chặt, đôi mắt to tròn lanh lợi chớp chớp, cô bé nảy ra một ý hay.
Khuôn mặt nhỏ của cô bé xụ xuống, nói khóc là khóc: “Chú cảnh sát.”
Cô bé nhấc đôi chân nhỏ, ngắn ngủi chạy tới, ôm chầm lấy chân cảnh sát: “Chú không thả người, vậy dẫn cháu vào thăm cô ấy được không. Cô ấy là mẹ cháu, đối xử với cháu tốt lắm, chắc chắn không làm hại cháu đâu. Hu hu hu… người lớn các chú cứ thích bắt nạn mấy bạn nhỏ cái gì cũng không biết. Thật ra mấy chú chỉ là hâm mộ ghen tỵ hận nên mới có ý chia cách cô ấy và bố cháu thôi. Các chú còn không muốn thấy cháu sống tốt, nhốt mẹ cháu vào tù tức là muốn ngược đãi cháu, không để bạn nhỏ có được một gia đình hoàn chỉnh, một thời thơ ấu tươi đẹp không muộn sầu…”
Cảnh sát: “…”
Anh ta chỉ làm theo quy định thôi mà, từ bao giờ lại biến thành hủy hoại gia đình người khác, ngược đãi trẻ em vậy?!
Cảnh sát trưng ra vẻ mặt buồn rầu khó xử.
Khương Thu Mộc đứng một bên xem diễn hồi lâu, tới lúc không nhịn nổi nữa mới mỉm cười tiến tới: “Đồng chí, cô nhóc này đến cùng chúng tôi.”“