Chương 688
“Khụ! Khụ khụ…”
Không khí lại tràn vào phổi, Tống Hân Nghiên bắt đầu ho khụ khụ.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tống Hân Nghiên vừa ho vừa cười, nước mắt thấm ướt khuôn mặt thanh tú.
Cô nhìn Tưởng Tư Hàn, vẻ mặt nhếch nhác, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh: “Tôi nói độc không phải do tôi hạ, anh nhất quyết không tin? Tưởng Tư Hàn, trong lòng anh đã kết tội tôi rồi thì còn đến đây tra hỏi làm gì. Ván cờ này tôi thua rồi. Nếu tôi vào tù có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn một chút, khiến anh cảm thấy mình báo thù được cho con, thì anh cứ làm đi. Dùng quan hệ của anh cũng được, dùng thế lực của nhà họ Tưởng ở thủ đô cũng được, tuỳ anh, còn nếu anh vẫn chưa xả hận được, thì cứ cho người vào tù giết tôi!”
Cô chống xe chậm rãi đứng dậy, giọng nói khàn khàn bình tĩnh đến tàn nhẫn, hận ý từ từ tràn ngập trong mắt: “Anh muốn thế nào tôi cũng chẳng quan tâm. Anh cho rằng tôi nợ Minh Trúc, vậy tức là nợ, lần này vào đây, là sống hay là chết tôi đều tính cả rồi. Nhưng đứa con anh nợ tôi, cả đời này cũng không tính xong đâu. Tốt hơn hết anh đừng cho tôi cơ hội, một ngày nào đó một khi tôi có đủ khả năng, tôi sẽ im hơi lặng tiếng quay lại báo thù! Tống Hân Nghiên tôi dám làm dám nhận, nếu muốn giết anh, tôi sẽ đường đường chính chính tới trước mặt, chứ không tội gì mà lợi dụng một đứa bé không có khả năng tự vệ!”
Lời nói tàn nhẫn và vẻ mặt dứt khoát của Tống Hân Nghiên khiến tất cả mọi người có mặt đều bị sững sốt.
Cô nhìn Tưởng Tư Hàn lạnh lùng mà thâm sau, đẩy người cảnh sát đang chặn cửa sang một bên, cúi người, lên xe cảnh sát, ngồi xuống ghế sau.
Một đám cảnh sát bị làm cho đơ người hồi thần trở lại, lần lượt lên xe, khởi động xe rời đi.
Trong phút chốc, chỉ còn lại Tưởng Tư Hàn với vẻ mặt lạnh lùng và Chúc Minh Đức với vẻ mặt bất lực.
“Vừa rồi cô ấy nói cái gì?” – Ánh mắt Tưởng Tư Hàn nhìn theo hướng xe cảnh sát biến mất hồi lâu cũng không thu lại.
Giọng anh khàn khàn trầm thấp, anh lại hỏi: “Chúc Minh Đức, vừa rồi cô ấy có thừa nhận không?”
Chúc Minh Đức mím môi, không dám tuỳ tiện trả lời.
Tưởng Tư Hàn mỉm cười, đột nhiên nổi giận đùng đùng, đá một phát vào thân cây xanh quá bên cạnh: “Không phải cô ấy làm, cô ấy thừa nhận cái quái gì?”
Chúc Minh Đức thở dài: “Cô Tống không thừa nhận.”
Cô ấy chỉ đang tuyệt vọng.
Có lẽ vì giải thích không rõ ràng được, mà lại không ai tin cô ấy.
Chúc Minh Đức khó hiểu: “Ông chủ, thật ra anh cũng không tin cô Tống làm vậy phải không? Nếu anh đã không tin, tại sao anh lại …”
“Tôi không biết.” – Tưởng Tư Hàn cáu kỉnh lau mặt, trừng mắt nhìn Chúc Minh Đức, lạnh lùng gầm lên một tiếng: “Không phải cô ấy làm nhưng tại sao tất cả chứng cứ đều chỉ vào cô ấy? Mẹ kiếp tôi nuôi đám vô dụng các anh để làm gì? Còn không mau đi điều tra!”
Chúc Minh Đức bị giận cá chém thớt, chỉ có thể quay người đi gọi một cuộc điện thoại.
…
Trại tạm giam.
Tống Hân Nghiên vừa đến trại tạm giam thì luật sư do Dạ Vũ Đình cử đến cũng tới.