Chương 683

Là một tấm hình được lưu giữ rất tốt.

Trong hình, anh ta ôm cô gái cười tươi như hoa, đầu hai người tựa vào nhau, mặt cũng dán sát, nở nụ cười ngốc nghếch với ống kính.

Cô gái rất đẹp, thuần khiết dịu dàng.

Đôi mắt cong cong trên khuôn mặt ngập tràn ý cười, lúm đồng tiền như viên châu bên má đọng trên khuôn mặt.

Đó là một Tống Hân Nghiên khác biệt – gần như giống hệt Tống Hân Nghiên, nhưng ánh mắt không giống.

Ánh mắt cô ôn hòa, lộ ra vui vẻ xinh tươi, như bé thỏ trắng tò mò lại nhát gan, khí chất dịu dàng gần như tràn ra khỏi tấm hình.

Dạ Vũ Đình tham lam vuốt ve khuôn mặt cười của cô gái trong hình: “Em thật nhẫn tâm, nói vứt bỏ anh liền vứt bỏ, không hề quay lại. Nhưng anh, lại nhớ em nhớ em như vậy!”

Khóe môi anh ta khẽ cong, không còn cơn thịnh nộ như lúc bên ngoài vừa rồi: “Tống Hân…người phụ nữ đó, thật giống em, nhưng rốt cuộc cũng không phải em.”

Trên đời này, không ai có thể thay thế cô ấy của anh ta!

Tay cầm album khẽ run, cuối cùng dần siết lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Bệnh viện.

Tưởng Tử Hàn nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh con gái.

Chúc Minh Đức đợi ở ngoài lập tức nghênh đón: “Boss, có manh mối rồi.”

“Nói.”

“Nguồn độc xuất phát từ một con búp bê barbie, chúng tôi căn cứ số hiệu đồ chơi tra tới cửa hàng bán. Phát hiện món đồ chơi đó là…cô Tống Hân Nghiên mua.”

Nghe thấy tên của Tống Hân Nghiên, đầu Tưởng Tử Hàn ‘ầm’ một tiếng, ngây người giây lát.

Lập tức nhớ tới món quà Tưởng Minh Trúc nhận được vào đêm trước sinh nhật.

Cô bé lúc đó cầm tấm thiệp mừng viết tay quơ quơ trước ống kính.

Anh lúc đó chỉ cảm thấy chữ rất quen mắt, lại không nghĩ nhiều…

Mặt Tưởng Tử Hàn mây đen giăng phủ.

Mộ Kiều Dung đến thăm cháu gái và Sở Thu Khánh đến cùng bà ta vừa khéo nghe thấy lời của Chúc Minh Đức.

Mộ Kiều Dung hai chân mềm oặt, khuỵu xuống, nước mắt như giọt châu từ hốc mắt lăn xuống: “Cháu gái đáng thương của tôi, nó ngoan như vậy, nghe lời như vậy, người phụ nữ đó sao lại ra tay được…”

Bà ta nhìn con trai, khóc đứt ruột đứt gan: “Con xem đi, con đã lấy thứ lòng dạ rắn rết gì? Làm cho gia đình chúng ta không yên bình cũng bỏ đi, lại còn hạ độc thủ với Minh Trúc. Minh Trúc còn nhỏ như vậy, cô ta sao có thể nhẫn tâm…”

Tưởng Tử Hàn sắc mặt âm trầm cùng cực.

Anh chợt nghiêng đầu, mắt lạnh nhạt gợn sóng, lại như có thể đóng đinh người ta tại chỗ.

Mộ Kiều Dung bị dọa nhảy dựng, tiếng khóc dừng bặt, hình tượng quý bà khó có thể duy trì tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play