CHƯƠNG 671

Vất vả lắm mới xong bữa cơm, Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình lập tức xin phép rồi rời đi.

Biệt thự Lộc Hồ.

Tống Hân Nghiên tự tay nấu canh giải rượu mang đến phòng của Dạ Vũ Đình: “Vũ Đình, hôm nay cảm ơn anh.”

Dạ Vũ Đình ngồi trên giường, nhận lấy bát canh giải rượu từ tay cô, cười hỏi: “Cảm ơn cái gì chứ.”

Tống Hân Nghiên ngồi xuống ghế bên cạnh anh ta: “Trong thời gian này anh đã làm rất nhiều việc để mọi người trong nhà chấp nhận em phải không? Thành thật mà nói, phản ứng của bác trai, anh cả và chị dâu khiến em rất bất ngờ.”

Với thân phận hiện giờ của cô, người trong nhà họ Dạ nên có phản ứng giống như Lâm Tịnh Thi và Dạ Như Tuyết.

Dạ Vũ Đình đặt chiếc chén rỗng lên tủ đầu giường, một tay kéo Tống Hân Nghiên đang ngồi trên ghế lên đùi mình.

Anh ta ôm cô rồi đặt cằm lên vai cô: “Là do bọn họ hiểu rõ về em rồi nên thích em, chuyện bình thường thôi mà. Vợ anh tốt như vậy, ai lại không thích chứ. Mà trong số đó, anh là người thích nhất!”

Giọng anh ta trầm đi, mang theo sự quyến rũ chết người.

Vừa dứt lời, đôi môi mềm mại đã dừng ở tai Tống Hân Nghiên.

Cả người Tống Hân Nghiên cứng đờ, đột nhiên giật mình, theo bản năng cô muốn đứng dậy chạy trốn.

Dạ Vũ Đình ôm chặt lấy cô, lòng bàn tay ấm áp dần dần len theo gấu áo ngủ của cô mà luồn vào.

Hơi thở Tống Hân Nghiên chợt khựng lại, cô đập nhẹ bàn tay đang đặt trên bụng dưới của mình: “Vũ… Dạ Vũ Đình, đừng như vậy, em… em không quen.”

Dạ Vũ Đình vừa dùng môi hôn lên má và dái tai cô vừa đưa tay cởi cúc áo ngủ của cô ra: “Hân Nghiên, hiện giờ chúng ta đã là vợ chồng, đây là chuyện bình thường giữa vợ chồng với nhau. Qua mấy lần là sẽ quen thôi, chúng ta từ từ làm, em không cần sợ…”

Nụ hôn dần dần di chuyển xuống dưới, đáp xuống cổ Tống Hân Nghiên.

Cơ thể của Tống Hân Nghiên càng ngày càng cứng đờ, nhưng cô lại chống cự không nhúc nhích.

Cô nắm chặt tay, không ngừng thầm nhủ với bản thân: Tống Hân Nghiên, kiên nhẫn một chút là qua thôi…

Dạ Vũ Đình đối xử với mày tốt như vậy, sao mày có thể để anh ấy thất vọng được?

Mày còn gì chưa thỏa mãn nữa sao?

Mày với anh ấy đã đăng ký kết hôn rồi, việc này sớm muộn gì cũng đến thôi, không cần kháng cự, từ từ thả lỏng, thư giãn…

Nhưng cô càng cố gắng thả lỏng bản thân thì cơ thể và tâm trí của cô càng không thể.

Cô tự thôi miên đến mức rối loạn hô hấp, máu toàn thân dồn dập như muốn chảy ngược, đầu óc cô trống rỗng, bên tai truyền đến vô số tiếng ong ong.

Cổ áo váy ngủ bị kéo ra.

Dạ Vũ Đình vùi đầu vào ngực cô, hôn từng cái từng cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play