CHƯƠNG 665
Lúc đi xuống cầu thang, Tống Hân Nghiên vô thức đưa tay giúp Dạ Vũ Đình nhưng lại bị anh ta nhẹ nhàng đẩy ra.
Anh ta một tay chống nạng, tay kia vịn vào lan can, cẩn thận đi từng bậc thang một: “Không cần. Anh muốn từ từ làm quen. Em cứ giúp anh vậy thì biết đến bao giờ anh mới có thể đi lại bình thường như trước được đây?”
Tới lúc xuống hết cầu thang, Dạ Vũ Đình đã mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi.
Anh ta đặt nạng xuống, quay người lại, mỉm cười rồi mở rộng vòng tay về phía Tống Hân Nghiên đang ở trên cầu thang: “Hân Nghiên, cứ nghĩ đến việc sắp đi đăng ký kết hôn cùng em là anh lại vui vẻ không nhịn nổi.”
Anh ta giương giọng: “Quý cô Tống Hân Nghiên, em có thật sự bằng lòng gả cho anh không?”
Tống Hân Nghiên sửng sốt.
Đôi môi người đàn ông nhếch lên, đôi mắt anh ta trong veo, sự vui mừng như muốn lan truyền đến mọi thứ xung quanh.
Trái tim của Tống Hân Nghiên dường như bị nụ cười đó đánh trúng, mềm nhũn.
Cô khẽ cười, bước xuống mấy bậc thang cuối cùng rồi ngập ngừng tiến lên.
Dạ Vũ Đình lập tức siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng.
“Anh sẽ cho em hạnh phúc, sẽ chiều chuộng em suốt đời.”
Anh ta thì thầm vào tai cô.
Sống lưng của Tống Hân Nghiên sượng cứng lại, cô buộc bản thân phải thả lỏng, đứng khựng ở đó không cử động.
Cô lặng lẽ rút người ra: “Đi thôi, muộn thêm chút nữa là lỡ giờ lành mất!”
…
Có rất nhiều người trong ủy ban.
Tống Hân Nghiên vừa xuống xe đã nhìn thấy Sở Thu Khánh giữa dòng người đến đi tấp nập.
Gió thu mát mẻ.
Cô ta trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy hồng hở vai rất sang trọng, bóng dáng mảnh mai yêu kiều đứng đó trông vô cùng nổi bật.
Sở Thu Khánh cũng nhìn thấy Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình bước xuống xe.
Đáy mắt cô ta hiện lên vẻ sắc bén, đi về phía hai người, mỉm cười bắt chuyện: “Cậu ba Dạ, thật trùng hợp.”
Sau đó cô ta xoay người sang nhìn Tống Hân Nghiên, vẻ mặt dịu dàng vô hại: “Ban đầu còn tưởng chỉ có tôi cảm thấy hôm nay là ngày đặc biệt thôi, không ngờ cô cũng chọn sinh nhật của Minh Trúc để đi lãnh giấy đăng ký kết hôn.”
Dạ Vũ Đình cau mày.
Hôm nay là sinh nhật của Tưởng Minh Trúc ư?
Sở Thu Khánh nhìn thấy phản ứng trong mắt của Dạ Vũ Đình, giả bộ kinh ngạc: “Cậu Dạ không biết sao?”
Cô ta vội vàng che miệng lại: “Xin lỗi, tôi không biết hai người…”