Tống Hân Nghiên bị vẻ mặt nghiêm túc của anh dọa sợ, vội vàng gật đầu giơ tay lên thề: “Yên tâm yên tâm! Tôi đảm bảo chỉ nói với một mình anh, tuyệt đối sẽ không nói với người thứ hai đâu.”
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lên, nghiêm túc nói: “Tôi rất chung thủy, trừ khi anh không cần tôi nữa thôi.”
Nói xong, cô chột dạ nhắm mắt lại.
Tưởng Tử Hàn hài lòng rời đi.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Tống Hân Nghiên vỗ vỗ trái tim đang đập loạn.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tao còn chưa hoảng mà mày hoảng cái gì…
…
Ngoài phòng bệnh
Đôi mắt Tưởng Tử Hàn tối đen, nhỏ giọng dặn dò Cố Vũ Tùng: “Xử lý nhà họ Tống đi, mấy thứ vốn không nên tồn tại thì phải diệt cho bằng sạch!”
Cố Vũ Tùng run run, cẩn thận hỏi: “Thu mua lại hay làm cho bọn họ phá sản?”
“Lấy danh nghĩa công ty tôi mua công ty ghê tởm như vậy về, tôi sợ bẩn.”
“Tôi hiểu rồi!”
Cố Vũ Tùng vội vàng gật đầu, lập tức đi làm.
Tưởng Tử Hàn nhìn anh ta hấp tấp như vậy, nhắc nhở: “Đừng gây thêm phiền phức cho cô ấy.”
Cố Vũ Tùng nhanh chóng cười lấy lòng: “Tôi làm việc thì anh cứ yên tâm đi.”
Tưởng Tử Hàn lại trở về phòng bệnh.
Vừa đẩy cửa vào liền thấy cô gái nhỏ kia không chịu an phận đang muốn xuống giường.
Anh nhíu mày: “Không muốn sống nữa à?”
Vừa mới ngoan chút đã hư rồi.
Mặt Tống Hân Nghiên lộ vẻ xấu hổ: “Tôi… muốn đi vệ sinh.”
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn dịu lại, đi qua xoay người bế cô lên đi về phía toilet.
“Á…”
Tống Hân Nghiên thốt lên, vội vàng khoác hai tay qua cổ anh: “Tôi...!tôi tự đi được.”
Tưởng Tử Hàn làm bộ như không nghe thấy, đá cửa đi vào, thả người xuống.
Tống Hân Nghiên mặt mày đỏ bừng, muốn đuổi người đàn ông ra ngoài: “Tôi… tôi đi vệ sinh đây… anh mau ra ngoài đi.”
Tưởng Tử Hàn liếc mắt nhìn kim tiêm sắp hút ngược máu trên mu bàn tay cô, hàng mày kiếm cau lại, giữ chặt người, bàn tay to lớn kéo một cái, trực tiếp lột quần bệnh nhân của cô xuống.
Thân dưới đột nhiên lạnh, Tống Hân Nghiên cắn răng, vừa thẹn vừa giận: “Tưởng Tử Hàn!”
Người đàn ông mặt không đổi sắc mắc bình truyền nước vào giá đỡ: “Ở trong mắt tôi, cô với những người bệnh khác chẳng khác gì nhau cả.
Cho dù bây giờ cô có cởi sạch, đối với tôi cũng chỉ là vật tạo thành từ nguyên tố C, H, O thôi…”
Tống Hân Nghiên: “…”
Cô giận dữ trừng mắt với anh.
Tưởng Tử Hàn cười nhạo: “Dũng khí lúc thả thính người khác của cô đâu rồi? Giờ lại biết ngại cơ à?”
Tống Hân Nghiên hít sâu hai lần, nén tức giận trong ngực: “Đi ra ngoài! Anh ở đây tôi không đi tiểu được.”
Ý cười thoáng hiện trong mắt Tưởng Tử Hàn, anh không làm khó cô nữa, xoay người đi ra ngoài.
Tống Hân Nghiên lập tức khóa trái cửa toilet.
Quay đầu lại thấy ngay gương mặt mình trong gương.
Không biết vì giận hay xấu hổ mà nửa bên mặt trắng bệch ửng hồng xinh đẹp.
Nửa bên mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn lại bị dán đầy băng gạc, mặc dù không nhìn được vết thương, nhưng nhìn mức độ sưng đỏ cũng đoán được bị thương nặng như thế nào.
Cô ủ ê muốn chạm tay vào, nhưng lại mạnh mẽ kìm lại, năm ngón tay nắm chặt.
“Tống Mỹ Như!”
Từ nay về sau, cô sẽ tuyệt đối không nương tay với cô ta nữa!
Tuyệt đối không!
Lúc đi ra từ trong toilet, sắc mặt Tống Hân Nghiên không tốt lắm.
Tưởng Tử Hàn liếc mắt một cái là biết tỏng: “Tôi có quen biết mấy chuyên gia trong giới thẩm mỹ, rất lợi hại, chờ vết thương lành lại tôi sẽ sắp xếp cho cô đến gặp.”
“Không cần.”
Tống Hân Nghiên vô tư cười: “Còn lâu tôi mới phải lo lắng chuyện này.
Anh quên rồi à? Trong tay tôi còn có một sản phẩm chuyên môn làm mờ sẹo, tôi còn đang lo không có thực nghiệm lâm sàng chứng minh đây, lần này có cơ hội rồi.”
Cô gái không biết nặng nhẹ này!
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn phút chốc đen thui: “Cô sống được đến giờ đúng là kỳ tích.”
Tống Hân Nghiên: “?”
Hả!
Tên đàn ông này, cái miệng này, sống đến giờ mà vẫn chưa bị đánh chết cũng lạ!
Lúc Tống Hân Nghiên đang oán thầm thì Tưởng Tử Hàn đã xoay người vào gian bếp nhỏ trong phòng bệnh.
Lò vi sóng chậm rãi quay.
Người đàn ông đứng trước bếp, thêm cái này bớt cái kia vào nồi khuấy khuấy điêu luyện.
Từ giường bệnh Tống Hân Nghiên vừa hay có thể nhìn thấy.
“Anh còn biết nấu ăn nữa à?”
Không phải anh là người của nhà họ Tưởng đứng đầu giới tài phiệt ở thành phố ư?
Tưởng Tử Hàn chỉnh lửa nhỏ lại, chậm rãi nấu: “Tôi từng đi học đi làm ở nước M, có một khoảng thời gian tự nấu ăn.”
“Ba năm trước tôi cũng đi học ở nước M một thời gian.” Tống Hân Nghiên tò mò hỏi: “Anh ở thành phố nào?”
“Thành phố C.”
“Trùng hợp vậy?”
Tưởng Tử Hàn nhướng mày, thản nhiên liếc nhìn cô.
Tống Hân Nghiên hào hứng nói: “Nói không chừng chúng ta đã gặp nhau rồi đó.”
Cháo đã nấu xong, Tưởng Tử Hàn tắt bếp, tìm bát múc ra: “Sao không tiếp tục ở lại học thêm?”
Ý cười trên mặt Tống Hân Nghiên biến mất: “Tôi bị bắt cóc một năm.”
Hàng mày rậm của Tưởng Tử Hàn nhíu lại, kinh ngạc nghiêng đầu: “Một năm? Trốn được à?”
“Không phải.” Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Bọn họ thả tôi ra.
Sau khi tự do tôi bị ám ảnh với nơi đó nên về nước.”
“Bắt cóc cô một năm xong thả cô ra?” Tưởng Tử Hàn có chút đăm chiêu: “Bọn cướp đó chắc là bọn nhân từ nhất rồi.”
Anh nhớ tới lời bác sĩ tâm lý nói lúc trước.
Cô từng mất trí nhớ, chẳng lẽ có liên quan tới chuyện này?
Tống Hân Nghiên yên lặng vài giây: “Tôi cũng không biết sao bọn họ lại thả tôi đi.
Chắc là do tôi từng sinh…”
Cô đang chuẩn bị nói cho anh biết chuyện cô từng sinh một đứa bé thì nửa người dưới đột nhiên nóng lên, có gì đó nóng nóng tràn ra.
Thôi toang rồi!
Sắc mặt Tống Hân Nghiên đột nhiên cứng đờ, giọng nói líu lo cũng im bặt.
“Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à?” Tưởng Tử Hàn từ phòng bếp nhỏ bước ra.
Sắc mặt Tống Hân Nghiên lúc xanh lúc trắng, xấu hổ lúng túng, túm chăn không dám động đậy, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Không có gì, dâu… dâu rụng rồi.”
“Dâu rụng?”
Tống Hân Nghiên hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, cắn răng nói: “Kinh nguyệt!”
Tưởng Tử Hàn: “…”
Mặt người đàn ông đen như nhọ nồi.
Tống Hân Nghiên xấu hổ cầm điện thoại lên: “Để tôi gọi cho Khương Thu Mộc, nói cô ấy đem cái đó tới đây.
Hay là… để tôi xem xem có mua trên mạng được không.”
Tưởng Tử Hàn bình tĩnh lại, bước tới giật điện thoại ra, lạnh lùng nói: “Dùng tạm giấy vệ sinh đi đã, chờ một chút.”
Chuyện này làm sao mà chờ được!
Tống Hân Nghiên chưa kịp mở miệng, người đàn ông đã mặt mũi hằm hằm đi ra ngoài.
Cô không còn cách nào khác, đành xách bình truyền nước vào WC lấy giấy vệ sinh dùng tạm.
Vừa bước ra từ WC, Tưởng Tử Hàn đã quay lại.
Mặt anh sa sầm, ấn vào ngực cô một bọc đen lớn.
Tống Hân Nghiên mở ra, không ngờ lại là băng vệ sinh.
Cô vui ra mặt: “Cảm ơn anh yêu nhé.”
Sau đấy lại vội vã phi vào toilet.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn càng lạnh hơn: “Có đàn ông mua băng vệ sinh cho đắc ý như vậy à?”
Thay băng vệ sinh xong, Tống Hân Nghiên bỗng thấy khoan khoái, vội vàng giải thích: “Không phải.
Tôi vui vì biết anh là một người ngay thẳng, không thừa dịp tôi bị bệnh mà thừa nước đục thả câu, cũng không lợi dụng lúc tôi say mà cưỡng ép tôi.”
Khóe miệng Tưởng Tử Hàn hơi run rẩy.
Cô gái nhỏ vẫn còn nói tiếp: “Lần đó anh nói chúng ta có quan hệ, tôi còn tin là thật, nhưng ngủ xong một giấc là quên béng mất.
Đều tại trước kia không có kinh nghiệm gì, sau mới biết lúc đó nên uống thuốc tránh thai…”
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn u ám: “Cô còn muốn có kinh nghiệm gì nữa?”.