CHƯƠNG 646
Đồng thời còn giải thích ý tưởng nghiên cứu phát triển hạng mục này của mình, giải thích như thế nào để ra được công thức hóa học cuối cùng cho sản phẩm.
Ban đầu Ninh Bội còn bình tĩnh, nhưng càng nghe xong, sắc mặt cô ta càng khó coi.
Đến khi Tống Hân Nghiên nói xong, cô ta đã hoàn toàn luống cuống, đầu toát đầy mồ hôi lạnh.
Hoa Uyển Dư thấy vậy thì còn gì mà không hiểu nữa.
Bà ta vỗ một cái lên bàn.
“Bốp!”
Ninh Bội run lên.
Vẻ mặt Hoa Uyển Dư lạnh đi: “Ninh Bội, đừng đùa giỡn giở trò trước mặt tôi. Bây giờ nói thật đi, nếu đúng là lỗi của cô, tôi còn có thể nói đỡ xin tha giúp cô. Nhưng nếu cô thật sự làm sai mà còn lừa lọc ngụy biện, không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch, vậy việc này tôi cũng chỉ có thể giao cho cảnh sát điều tra. Tự cô suy xét đi.”
Tống Hân Nghiên đúng mực nói: “Tổng giám đốc Hoa, nếu chúng tôi cũng đã gọi theo cảnh sát tới rồi thì chuyện này không nói đỡ xin tha gì được đâu, chỉ có thể giải quyết theo đúng pháp luật thôi.”
Cô rút USB rồi giao nó cho cảnh sát: “Anh cảnh sát, vất vả rồi.”
“Ồ, xem ra mọi chuyện tiếp theo cũng không đến phiên chúng tôi. Anh cảnh sát, chúng tôi về trước chờ tin nhé. Nếu có yêu cầu nào thì cứ thông báo bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ phối hợp 24/7.”
John đứng dậy, lười biếng chỉnh lại áo vest ngoài rồi dẫn theo Tống Hân Nghiên và Đường Vũ Diệp rời đi.
Cọng rơm cuối cùng chống đỡ cho Ninh Bội rơi xuống.
Cô ta cắn môi, vội ngăn John lại: “Anh John, cô Tống, xin lỗi. Tôi thừa nhận hạng mục này không phải do tôi nghiên cứu. Nhưng cũng không phải do tôi sao chép, hạng mục này là do người khác đưa cho tôi. Cô ta nói đây là do cô ta nghiên cứu, tôi không cần phải quan tâm.”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh hỏi: “Ồ, là ai đưa cho cô?”
Ninh Bội mím môi không cam lòng: “Dạ Như Tuyết. Cô ta vẫn còn là sinh viên, đang theo học ngành y, nói là lúc không có việc gì thì chơi, làm xong rồi thì không còn hứng thú nữa, biết chúng tôi làm cái này nên đưa cho tôi. Tôi thực sự không biết cô ta ăn cắp thành quả nghiên cứu của cô Tống. Nếu như biết trước thì tôi tuyệt đối không dám lấy đâu. Anh John, cô Tống, xin hãy nể tình tôi cũng là người không biết chuyện đó mà tha cho tôi một lần đi. Nếu chuyện này bị kiện, cả đời này của tôi sẽ bị hủy mất…”
Tuy rằng đã có suy đoán, nhưng khi thực sự nghe được, hai tay buông thõng bên hông của Tống Hân Nghiên vẫn vô thức siết lại.
Cô cười nhạt nói: “Nếu không có sự can thiệp của cảnh sát, người bị hủy cuộc đời chính là tôi. Cô Ninh, cô nên giữ những lời này để nói với cảnh sát đi. Nếu như cô đã không biết, tôi tin rằng bọn họ sẽ cân nhắc sao cho phù hợp. Anh John, chúng ta đi thôi.”
John gật đầu, dẫn mọi người đi ra khỏi cửa phòng họp.
Tống Hân Nghiên cong môi nở nụ cười với Ninh Bội rồi kéo lấy Đường Vũ Diệp đi qua bên cạnh người cô ta.
Cửa phòng họp vừa mới đóng lại.
Hoa Uyển Dư đứng dậy tát “bốp” một cái vào mặt Ninh Bội: “Đồ vô dụng!”
Người của PL vẫn còn ở ngoài cửa, bà ta đè thấp giọng mắng.
Ninh Bội bị tát cho một cái nghiêng đầu sang một bên, trên mặt lập tức hiện lên năm dấu ngón tay.