CHƯƠNG 643
Đường Vũ Diệp chủ động nói: “Tổng giám đốc, tôi đi cùng với mọi người. Hân Nghiên là người mới, tôi sợ người bên Hoa Thắng sẽ ức hiếp cô ấy!”
“OK!”
Điều mà Đường Vũ Diệp không biết đấy là, lo lắng của cô ấy hoàn toàn dư thừa.
Tống Hân Nghiên cân nhắc một chút rồi hỏi: “Chuyện này anh John muốn việc nhỏ hóa không hay làm lớn chuyện lên?”
Đôi mắt xanh của John nhìn cô: “Dù sao cũng là tâm huyết của cô, cô có ý kiến gì không? Nói nghe thử xem.”
Tống Hân Nghiên im lặng một lúc: “Làm lớn lên.”
John cười, sảng khoái nói: “Vậy cứ làm như ý kiến của cô đi.”
Tống Hân Nghiên báo cảnh sát và hẹn gặp nhau tại Hoa Thắng.
Xe dừng lại tại trung tâm thương mại tấc đất tấc vàng.
Tống Hân Nghiên bước xuống xe, khi cô vừa ngẩng đầu nhìn lên, thứ cô nhìn thấy không phải là tòa nhà Hoa Thắng mà là hai chữ “Tưởng Thị” hoành tráng lệ ở bên cạnh.
Hai công ty cạnh nhau, chiếm giữ hai tòa nhà cao lớn tại hai khu trọng điểm.
Hơi thở Tống Hân Nghiên chợt nghẹn lại, bất giác nắm chặt tay.
Nhóm người đi vào tòa nhà.
Thang máy vừa đúng lúc dừng ở tầng trệt.
Cửa thang máy vừa mở, Dạ Như Tuyết bước ra cùng một người phụ nữ, bước đi mạnh mẽ mang theo gió.
Hai người nói nói cười cười, đi ngang qua ba người họ như thể không có ai ở cạnh.
“Như Tuyết.”
Ngay lúc hai người đi ngang qua, Tống Hân Nghiên ngạc nhiên thốt lên: “Trùng hợp thật.”
Lúc này Dạ Như Tuyết mới nhìn thấy Tống Hân Nghiên trong đoàn người.
Vẻ mất tự nhiên chợt thoáng qua trên khuôn mặt cô ta, hơi bất ngờ mà hỏi lại: “Tống… Chị dâu, chẳng phải chị đang ở PL à, sao lại đến đây?”
Tống Hân Nghiên mỉm cười: “Chị có công chuyện.”
“Ồ.” Dạ Như Tuyết hơi gượng gạo nhếch miệng lên, không nói thêm gì nữa.
Trong lòng đã hơi luống cuống.
Cô ta đã nghe nói về chuyện Tống Hân Nghiên sao chép sản phẩm mới của Hoa Thắng, sắc mặt Tống Hân Nghiên có vẻ không tốt lắm, chẳng lẽ bọn họ đến Hoa Thắng có liên quan đến chuyện đạo nhái này ư?
Người phụ nữ với khí thế và vị thế quyền lực bên cạnh Dạ Như Tuyết nhìn sang.
Khi nhìn thấy John thì rõ ràng đã sửng sốt, sự cao ngạo trên mặt nhanh chóng lui đi, thay vào đó là vẻ thân thiện và vươn tay với anh ta: “Anh John, đã lâu không gặp.”
John mỉm cười lịch sự và bắt tay cô ta.
“Giám đốc Ninh.” Không thể tránh được, Đường Vũ Diệp cũng hờ hững chào hỏi.