CHƯƠNG 634
Âm thanh tao nhã của đàn vĩ cầm cũng vang lên vào lúc này.
Nghệ sĩ kéo đàn vẫn luôn ở quanh bàn hai người dùng bữa, chơi khúc nhạc dành riêng cho bọn họ.
Tống Hân Nghiên vừa xao xuyến lại cảm động, cảm xúc phức tạp đến nỗi cô không biết phải nói gì.
Một lúc lâu sau, cô mới thấp giọng nói: “Thật ra anh không cần làm long trọng như vậy, em không để ý đến những thứ này.”
“Nhưng anh để ý.”
Dạ Vũ Đình dịu dàng nói: “Đây là lần đầu tiên anh cầu hôn một người, anh hy vọng cô gái được anh cầu hôn có thể cảm nhận được tấm lòng và thành ý của anh. Anh hy vọng cô ấy có thể ghi nhớ khoảnh khắc đẹp đẽ này suốt cả cuộc đời. Hân Nghiên, đời này của Dạ Vũ Đình anh sẽ chỉ cưới một người vợ là em, lần cầu hôn duy nhất, nhất định phải long trọng.”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, sau đó lại thất thần.
Cả đời ư?
Cả một đời người dài như vậy, ai biết được…
Dạ Vũ Đình cứ như không nhận ra sự thất thần của Tống Hân Nghiên.
Anh ta đưa thực đơn cho cô, thuận miệng nói cho cô biết những món đặc sắc sở trường nhất của nhà hàng này: “Em có thích những món này không? Nếu em không thích thì chúng ta sẽ chọn món khác.”
Tống Hân Nghiên hoàn hồn, liếc mắt nhìn theo.
Trong menu là một chuỗi ký tự song ngữ Anh Pháp, tên mỗi món ăn đều có ý nghĩa lãng mạn và hạnh phúc.
Tống Hân Nghiên cũng không biết những món ăn đó là gì, cô khép thực đơn lại rồi gật đầu: “Cái gì cũng được, em không chọn.”
Từng món ăn tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật được đưa ra.
Tất cả những món ăn cần xử lý, Dạ Vũ Đình đều không mượn tay người khác, bò bít tết cắt thành từng miếng nhỏ hình thoi, tách xương trong thịt cá ngừ, chọn phần thịt thơm ngon nhất trong món ốc kiểu Pháp…
Tất cả những món ăn ngon đã xử lý xong đều được đưa tới trước mặt Tống Hân Nghiên: “Đợi khi nào em không bận, chúng ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt để đi làm giấy đăng ký kết hôn được không? Hôn lễ rất rườm rà và phức tạp, còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ nữa, trong thời gian ngắn nhất định sẽ không tổ chức được chu đáo. Trước mắt không cần gấp, cứ làm từ từ mà tỉ mỉ, anh sẽ chuẩn bị dần. Nhưng em cũng không cần phải lo lắng, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, em cứ thoải mái làm công việc của mình là được rồi…”
Nghe đến kết hôn, bàn tay cầm nĩa của Tống Hân Nghiên siết chặt lại.
“Vũ Đình, cảm ơn anh đã có lòng và nỗ lực vì em. Em…”
“Chúng ta sắp thành vợ chồng rồi, dành mọi thứ cho em là việc anh nên làm.”
Bàn tay của Dạ Vũ Đình vươn qua bàn, phủ lên bàn tay đang cầm dao ăn của Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, so với việc tôn trọng lẫn nhau như khách, anh càng hy vọng em có thể hoàn toàn thoải mái trong cuộc hôn nhân của chúng ta, tin tưởng anh, dựa vào anh mà không có chút đề phòng nào. Nếu em có chuyện gì không hài lòng hay có ý kiến gì đều có thể nói với anh. Hôn nhân của chúng ta không cần nhẫn chịu hay im lặng, cho dù thỉnh thoảng có cãi nhau cũng không sao…”
Tống Hân Nghiên không thể phụ lòng, thậm chí là từ chối Dạ Vũ Đình như thế này được.