CHƯƠNG 632
Tống Hân Nghiên, trong lòng mày còn đang suy nghĩ gì nữa?
Mày còn do dự điều gì?
Có thể gặp được anh ấy, mày phải cảm thấy biết ơn mới phải.
Trái tim vỡ nát của mày dù sao cũng đã chết, đã định trước sẽ không yêu ai nữa, tại sao không cho người đàn ông thật lòng yêu mình ở trước mặt hạnh phúc một chút?
Ánh sáng rực rỡ của viên kim cương trước mặt làm mắt Tống Hân Nghiên đau nhói. Nhưng cô lại giống như đã đánh mất quyền kiểm soát cơ thể mình, ngay cả nhắm mắt cũng không làm được.
Cô thất thần nhìn chiếc nhẫn kim cương, những tiếng bàn tán khen ngợi hay ngưỡng mộ xung quanh nhỏ dần trong khoảng lặng dài.
Cảnh tượng cầu hôn hoành tráng như vậy, cuối cùng gần như im lìm.
Tất cả mọi người đều không khỏi nín thở, hồi hộp nhìn Tống Hân Nghiên.
Giống như tù nhân đang chờ tòa tuyên án, là cứu rỗi hay là xuống địa ngục?
Họ đã từng hy vọng cô mau “tuyên án” đi, nhưng sau đó lại mong cô sẽ không bao giờ nói ra.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cũng có thể không lâu lắm, cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng chậm rãi giơ tay phải lên.
Bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp hiện ra trước mặt Dạ Vũ Đình.
Dạ Vũ Đình mừng rỡ.
Trái tim đã treo rất lâu cuối cùng cũng hạ xuống, tuy hơi đau nhưng cũng có chút xúc động.
Anh ta ngước mắt, giọng nói mang theo chút run rẩy không dám tin: “Là… Là ý mà anh nghĩ đến sao?”
“Ừm.” Tống Hân Nghiên thấp giọng đáp.
“Ôi!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt và kéo dài.
Hơi thở mà Dạ Vũ Đình vẫn luôn kìm nén cuối cùng cũng được giải phóng ra ngoài.
Khóe môi anh ta nhếch lên, lộ ra một nụ cười có phần ngốc nghếch, chậm rãi cầm bàn tay nhỏ gấp đôi bàn tay mình của Tống Hân Nghiên.
Bởi vì quá xúc động nên chiếc nhẫn đeo lệch khỏi đầu ngón tay Tống Hân Nghiên mấy lần mới đeo vào chắc chắn.
Anh ta ngắm nhìn bàn tay đeo nhẫn của cô, sau cùng là cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô một cách trân quý.
Tiếng hoan hô của đám người vây xem càng thêm sôi nổi.
Những lời chúc phúc gần như muốn lật tung quảng trường nhỏ trước tòa nhà văn phòng.
“Hôn đi!” Dạ Nhất đang đứng trong đám người chúc phúc hét to lên.
Xung quanh chợt yên tĩnh mất một lát, sau đó tất cả đều bắt đầu reo hò lớn tiếng hơn.
“Hôn đi! Hôn đi…”
Tống Hân Nghiên ngẩn ngơ đỏ mặt.
Khóe môi Dạ Vũ Đình cong lên, đôi mắt trong vắt sáng long lanh.