CHƯƠNG 628
Dự án này là cô hoàn thành ở nước ngoài, vừa mới lên kế hoạch vào tối qua đã về nước với Dạ Vũ Đình ngay.
Tài liệu và nội dung của dự án luôn được lưu trong máy tính xách tay.
Thời gian bị rò rỉ cũng chỉ có mấy ngày đó thôi.
Hoa Thắng đem đi duyệt dự án đúng lúc cô nhận việc.
Cũng có nghĩa là, trong mấy ngày cô nộp CV, phỏng vấn và chờ thông báo, có ai đó đã lấy tài liệu này ra từ máy tính của cô rồi đưa cho Hoa Thắng…
Mà những ngày đó, cô vẫn luôn ở nhà họ Dạ.
Máy tính xách tay cũng để ở nhà họ Dạ.
Vậy… người nào trong nhà họ Dạ đã ăn cắp kế hoạch của cô?
Suốt cả ngày, Tống Hân Nghiên đều suy tư về chuyện này. Đến khi sắp hết giờ làm, trong văn phòng đột nhiên có người hét lên, kéo cô ra khỏi suy xa sâu xa và trở về thực tại.
“Ôi, mọi người mau đến xem đi, dưới lầu có người cầu hôn này.”
Trong văn phòng xôn xao, những thành phần tri thức ngày thường luôn nghiêm túc đều cùng nhau chạy đến cửa sổ.
Tống Hân Nghiên nhìn thấy Đường Vũ Diệp quay trở lại từ cửa sổ, nghi ngờ hỏi: “Bọn họ đang nhìn gì vậy?”
“Có người cầu hôn.” Đường Vũ Diệp mỉm cười đầy vẻ hâm mộ: “Lãng mạn lắm.”
Chuyện mà rất nhiều cô gái mơ tưởng cả đời cũng không thể đạt được, thật sự khiến người ta ước ao.
Đường Vũ Diệp vốn đang chuẩn bị trở lại văn phòng, đột nhiên dừng lại, nhỏ giọng tám chuyện: “Bây giờ cô và cậu ba Dạ đang ở chung hay ẩn hôn?”
Tống Hân Nghiên chợt lúng túng: “Không phải. Bọn tôi chỉ là bạn bè thôi.”
Mặc dù cô từng nói sẽ chăm sóc anh ta, cũng đã nói sẽ kết hôn với anh ta, nhưng quan hệ của bọn họ bây giờ thật sự là bạn bè.
Rõ ràng là Đường Vũ Diệp không tin.
Cô ấy nháy mắt với Tống Hân Nghiên: “Chỉ vẻn vẹn được mấy người độc thân hoàng kim nổi danh ở thủ đô này thôi, mà cậu Dạ lại vừa khéo là một trong số đó. Mặc dù tôi không quen biết những người trong giới thượng lưu bọn họ, nhưng danh tiếng của cậu ba Dạ thì nghe được không ít. Anh ấy chín chắn, vững vàng. Mà hiếm thấy nhất là, anh ấy còn là một dòng nước trong hiếm hoi trong số những người đàn ông độc thân ở giới thượng lưu nữa. Vừa có tiền lại vừa công thành danh toại, hiếm có lắm đấy. Cô nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, nếu không cố gắng nắm chắc, cả đống người sẽ muốn cạy góc tường của cô đó…”
Tống Hân Nghiên mỉm cười, im lặng không nói.
Đã đến giờ tam tầm, nhưng trong thang máy không có ai hết.
Tống Hân Nghiên hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Thang máy dừng lại ở lầu một, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Một tấm thảm đỏ được trải từ cửa thang máy, băng qua đại sảnh đến bên ngoài tòa nhà công ty.
Hai bên tấm thảm đỏ được bày trí đủ loại hoa hồng phấn, hoa hồng vàng, hoa hồng tím sắp nở.
Cứ cách vài bước lại có mấy quả bóng bay đủ màu sắc tung bay trên không trung.
Trên bong bóng vẽ hình trái tim, viết đủ những lời tỏ tình dịu ngọt.