CHƯƠNG 622

Tống Hân Nghiên bưng chén trà lên chậm rãi uống một ngụm: “Năm phút đúng là không đủ.”

Cô nhận lấy điện thoại di động, bấm số vừa rồi một lần nữa: “Cứ năm phút tôi sẽ gọi cho anh, khi nào quá thời gian mà không thấy tôi gọi thì anh cứ gửi bản ghi âm rồi báo cảnh sát đi.”

“Cô!”

Sở Thu Khánh trợn tròn mắt, hận đến thiếu chút nữa cắn nát răng.

Con khốn này!

Thật sự quá xảo quyệt!

Sau khi nguôi giận, Sở Thu Khánh đuổi những tên đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cặp đùi trần trụi của cô ta ra ngoài, tức giận ngồi xuống đối diện Tống Hân Nghiên, giật lấy ấm trà mà cô cầm rồi tự rót cho mình một chén trà.

“Làm thế nào mà người của cô gửi những đoạn ghi âm đó đúng lúc như vậy?”

Tống Hân Nghiên nhìn Sở Thu Khánh lúc này chỉ còn lại áo lót trong, nhướng mày cười: “Ai cho cô tự tin rằng tôi sẽ nói cho cô biết vậy?”

Sở Thu Khánh đè lại nỗi tức giận tràn ngập trong lòng, đầu ngón tay cầm chén tái nhợt không còn màu máu: “Chỉ cần sau này cô không quấn lấy Tử Hàn thì tôi sẽ không làm khó cô nữa. Tống Hân Nghiên, cô rất thông minh. Nếu như không có Tử Hàn, thậm chí tôi còn có thể làm bạn với cô. Cô yên tâm, sau này nếu gặp phải phiền toái gì ở thủ đô này, tôi đều có thể tìm cách giúp cô giải quyết!”

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên lãnh đạm: “Cho dù tôi gặp phiền toán thì cũng là do Tưởng Tử Hàn và cô đem tới! Sở Thu Khánh, có ma mới tin lời phụ nữ nói. Cái trò này, cô tự lừa mình là được rồi, đừng đem ra trước mặt tôi mà lừa qua dối lại. Cô cũng biết là tôi sẽ không tin cô, nếu đã có suy nghĩ này thì tốt hơn hết vâ nên giữ người đàn ông của mình cho chặt vào, đừng đang yên đang lành lại thả ra cho cắn người lung tung…”

Sở Thu Khánh bị sự nhanh mồm nhanh miệng của Tống Hân Nghiên khiến cho tức tới sắc mặt tái xanh, đã chào hỏi mười tám đời tổ tiên nhà Tống Hân Nghiên ở trong lòng mấy lần luôn rồi.

Cô ta thề rằng nếu cô ta không giết người phụ nữ này thì cô ta không phải là người thủ đô!

Khi Tống Hân Nghiên gọi cuộc điện thoại thứ ba, cuối cùng cấp dưới của Sở Thu Khánh cũng mang điện thoại mới và quần áo mới tới.

Sau khi mở máy mới lên, cô bật camera lên nhắm vào Sở Thu Khánh.

“Sở Thu Khánh, xin lỗi tôi vì những chuyện xảy ra ngày hôm nay đi, và hứa với tôi rằng sau này sẽ không xảy ra những chuyện như thế này nữa, gặp tôi thì phải tự động đi đường vòng.”

Sở Thu Khánh phừng phừng lửa giận ngút trời: “Tống Hân Nghiên, cô đừng có mà quá đáng!”

Tống Hân Nghiên cười khẩy: “Quá đáng à? Sao bằng cô được! Đừng có quên, là cô bắt đầu chuyện này trước! Con người tôi ấy à, bụng dạ nhỏ nhen lắm. Thích có thù tất báo, có thù thì không để qua đêm đâu. Cho cô mười giây suy nghĩ, cô không xin lỗi thì tôi rời đi luôn. Chuyện sau này chúng ta cứ dựa vào thủ đoạn của bản thân đi.”

Sở Thu Khánh hung hăng trừng cô.

Một bên mặt Tống Hân Nghiên sưng lên, rõ ràng đang cực kì chật vật, nhưng lại nhìn cô ta mà chẳng lộ ra chút yếu ớt nào.

Không kiên trì được quá năm giây, Sở Thu Khánh nản lòng, nhịn lại sự xấu hổ bắt đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nên…”

Tống Hân Nghiên quay lại cảnh này rồi lưu lại, thay quần áo mới mua rồi đạp cửa đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play