CHƯƠNG 612

“Em cũng chỉ có thể ra vẻ ngông cuồng trước mặt tôi thôi, cũng can đảm lắm. Có cốt khí như vậy, sao tự dưng lại để người khác lợi dụng thế? Sự kiêu ngạo của Tống Hân Nghiên em đâu rồi?”

Cơn đau ở cằm từ từ chuyển lên não.

Tống Hân Nghiên vụng về giãy dụa, cánh môi hồng phấn hơi dẩu lên, vô cùng tủi thân: “Đau…”

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng, mang theo sự tàn nhẫn: “Vậy mà đã đau rồi sao? Lúc đâm dao vào tim tôi sao lại không biết sẽ đau hả?!”

Nói xong anh hung hăng hôn lấy cô như đang trừng phạt.

Hơi thở bị chặn, Tống Hân Nghiên khó chịu cựa quậy người.

Tưởng Tử Hàn vươn bàn tay vào vạt áo vest của cô, dán lên làn da mỏng manh của cô, ấn mạnh xuống hõm eo mềm mại của cô như đang trừng phạt.

“Ưm!” Hõm eo vốn đã nhạy cảm, Tống Hân Nghiên run lên dữ dội.

Đầu óc dính quẹo cũng lập tức tỉnh táo lại.

Cô bỗng chốc tỉnh táo hơn nhiều, vừa tức giận vừa xấu hổ, sức lực cũng đã khôi phục.

Cô đẩy mạnh Tưởng Tử Hàn ra, tát anh một cái.

“Bốp!”

Âm thanh lanh lảnh vang lên trong căn phòng riêng.

Bầu không khí chợt đông cứng lại.

Mặt Tưởng Tử Hàn càng sa sầm hơn.

“Tống Hân Nghiên!” Người đàn ông vô cùng tức giận, bóp lấy cái gáy mềm mại của người phụ nữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giả bộ trinh tiết liệt nữ trước mặt tôi cái gì hả!”

Đầu óc Tống Hân Nghiên vẫn còn chậm chạp, rõ ràng không hiểu lời anh nói cho lắm, nhưng trái tim thì lại đau đến tê dại.

Đôi mắt Tưởng Tử Hàn rực lửa, giọng nói vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng: “Lãnh đạo của em dẫn em tới đây, không phải chính là muốn dùng thủ đoạn này để lấy bám được vào tôi, lấy được lợi ích từ tôi sao. Bây giờ em còn giả vờ cho ai xem!”

Tống Hân Nghiên không tâm sức đâu mà tức giận nữa.

Dằn vặt một trận như vậy, dạ dày cô như bị người khác cầm trong tay vung lên vung xuống, cảm giác buồn nôn trào dâng.

“Ọe…” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô đẩy Tưởng Tử Hàn ra, bấu vào mép bàn mà nôn khan.

Tưởng Tử Hàn vừa tức vừa giận vừa bất lực, bèn xách người vào nhà vệ sinh.

Tống Hân Nghiên mềm như một đống bùn nhão, ngồi bệt trên đất ôm bồn cầu nôn mửa.

Nôn tới khi mắt đỏ bừng, nước mắt long lanh, cả người mệt lả đi không còn nôn được gì ra nữa.

Cô khó chịu đến mức bật khóc: “Đồ khốn… ọe… đồ khốn nạn này… chỉ biết bắt nạt tôi thôi… ọe… tôi cũng đâu thiếu nợ gì anh…”

Tưởng Tử Hàn đau đầu.

“Câm miệng!” Anh lạnh lùng quát.

“Bắt nạt tôi còn không cho tôi mắng nữa… tôi… ọe…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play