CHƯƠNG 577

Tống Hân Nghiên như bị bỏng, không thể nhịn nổi nữa mà rút tay mình về.

Người phụ nữ buồn cười, gương mặt đầy vẻ quyến rũ, nói rằng: “Cậu ba nổi tiếng trong sạch trong giới luôn đấy, đừng nói là bạn gái, tôi còn chưa từng gặp cấp dưới là nữ nào của anh ấy đâu. Phụ nữ theo đuổi anh ấy có thể xếp hàng từ phố đông tới tận cổng tây luôn, nhưng lại không có ai lọt được vào mắt anh ấy cả. Nếu anh ấy vẫn không rung động với phụ nữ có khi tôi sẽ nghi ngờ xu hướng tính dục của anh ấy mất… Mãi chẳng thấy anh rung động, hóa ra là vì không có ai lọt được vào mắt anh à.”

Cô ta đánh giá Tống Hân Nghiên: “Mắt nhìn được đấy, cô gái này rất xinh đẹp…”

“Làm tiếp công việc của cô đi.”

Dạ Vũ Đình cười nhạt đuổi bà chủ đi, quay đầu nói với Tống Hân Nghiên: “Em đừng nghe cô ấy nói lung tung. Cô ấy là bà chủ ở đây, mặt thì cười nhưng ranh mãnh lắm, lời gì cũng nói được.”

Tống Hân Nghiên cười nói: “Tôi có để ý gì đâu, cô ấy đang khen tôi mà.”

Hai người vừa nói vừa đi vào phòng bao dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.

Bóng dáng của Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình vừa biến mất khỏi ngưỡng cửa, một nhóm người đã đi đến từ phía bên kia hành lang.

Tưởng Tử Hàn bị một đám người vây quanh, đi vào phòng bao bên cạnh.

Phòng bao của nhà hàng không lớn, nhưng lại rất đặc biệt.

Dạ Vũ Đình rất thoải mái khi ở đây: “Anh thường đến đây một mình nên phòng bao đặt trước hơi nhỏ, nhưng vị trí này cũng không tệ đâu.”

Anh ta chỉ vào ban công ngoài phòng bao: “Đối diện có hồ sinh thái, cảnh sắc rất đẹp.”

“Để tôi đi xem thử.”

Tống Hân Nghiên đẩy cánh cửa dẫn ra ban công từ phòng bao.

Đang lúc mặt trời lặn về đằng tây, những tia nắng vàng rực che hết nửa bầu trời.

Hàng liễu rủ bóng mát bên hồ, đàn chim thiên nga bơi lội dưới nước đều được mạ một lớp ánh vàng.

Đưa mắt ra xa, đúng là trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, hít thở sâu bầu không khí trong lành hiếm có này.

Dạ Vũ Đình xem thực đơn điện tử trong phòng bao: “Em muốn ăn gì?”

Tống Hân Nghiên không quay đầu lại: “Anh là chủ nhà mời khách, lại còn là khách quen, chắc chắn sẽ biết món gì ngon nhất, anh cứ quyết định là được.”

“Được.” Dạ Vũ Đình đáp lại trong phòng bao.

Ở phòng bên cạnh.

Sau nửa tiếng đồng hồ trò chuyện, Tưởng Tử Hàn khéo léo từ chối lời mời chơi mạt chược của bọn họ, cầm một điếu thuốc đi tới ban công.

Châm điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, anh chợt nhìn thấy người phụ nữ đang nhắm mắt hít thở sâu ở ban công bên cạnh.

Những hàng cây xanh chắn giữa ban công đã che gần hết dáng người của cô.

Tưởng Tử Hàn có thể nhìn thấy hai tay cô thả lỏng đặt lên lan can, khóe môi hơi cong lên, nghiêng mặt nhìn phong cảnh trong hồ.

Hoàng hôn đỏ hồng chỉ còn lại một nửa lấp ló sau lưng cô, khiến toàn thân cô như được dát vàng, khuôn mặt nhỏ bé nửa ẩn nửa hiện đẹp đến nghẹt thở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play