CHƯƠNG 550

Rồi sẽ có một ngày anh ta đòi lại hết những gì thuộc về mình!

Nước Úc, thành phố C.

Đêm.

Tống Hân Nghiên bỗng kinh hãi hét lên một tiếng, bật dậy khỏi giường.

Khương Thu Mộc ngủ bên cạnh cũng bị kinh động, xoa mắt bật đèn lên: “Cậu làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?”

Tống Hân Nghiên co rụt người lại, hai tay ôm lấy hai chân nhưng vẫn không ngừng run rẩy.

“Đầu Gỗ, tớ nằm mơ thấy cả người Tưởng Tử Hàn đều là máu. Tớ không nhìn ra anh ấy bị thương ở đâu nhưng máu cứ chảy ra không ngừng từ người anh ấy, đầy cả mặt anh ấy, che mắt của anh ấy, cả mặt bị máu che mờ hết, rõ ràng đã chẳng thể nhìn ra anh ấy là ai, nhưng tớ biết rằng đó là Tưởng Tử Hàn…”

Cảnh trong mơ quá chân thực, cho dù đã thức giấc thì cô vẫn chưa hết hoảng sợ và tuyệt vọng từ cảnh trong mơ.

“Không sao rồi không sao rồi. Cậu nằm mơ thấy anh ta là do ngày nhớ quá nhiều đấy.”

“Tớ không biết nữa.” Tống Hân Nghiên kinh hoảng nhắm mắt: “Tớ đã nằm mơ thấy cùng một giấc mơ hai đêm liền rồi… Đầu Gỗ, cậu nói anh ấy sẽ không gặp chuyện gì chứ?”

Khương Thu Mộc không nói gì.

Tống Hân Nghiên vùi đầu vào cánh tay: “Rõ ràng tớ đã từ bỏ rồi, tại sao vẫn còn như vậy…”

“Nghiên à…”

Khương Thu Mộc thở dài, ôm lấy cô, vỗ vai vỗ về: “Tình cảm khắc ghi vào xương cốt cần có thời gian để quên đi. Nếu không thì phải cần một tình cảm khắc cốt ghi tâm khác để thay thế. Con người đều hay nhớ về quá khứ, chưa buông được ngay cũng là chuyện bình thường thôi. Tưởng Tử Hàn là một trong những người thừa kế của nhà họ Tưởng, còn có vô số vệ sĩ nữa, ai gặp chuyện chứ anh ta sẽ không gặp chuyện đâu…”

Tống Hân Nghiên siết chặt chỗ áo ngủ nơi trái tim.

Hệt như dùng cách này để tìm cảm giác an toàn.

Nước mắt rơi xuống, cô nức nở nói: “Trong mơ anh ấy đáng thương lắm, ánh mắt anh ấy nhìn tớ hệt như đang nói tớ tàn nhẫn, không có tình người… Đầu Gỗ, có phải tớ thực sự làm sai rồi không?”

“Đương nhiên là không rồi.”

Khương Thu Mộc ngay tức thì phản bác: “Mọi người đều là lần đầu làm người, chẳng ai phải chiều theo đạo lý của ai cả. Là anh ta làm tổn thương cậu trước, không tin cậu trước, còn để mặc cho mẹ anh ta làm chuyện như vậy với cậu nữa… Cậu không cần phải áy náy, chuyện này vốn không phải lỗi của cậu…”

Tống Hân Nghiên càng nắm phần áo trước ngực, hệt như có thứ đồ gì cất giấu ở trong tim khiến cô không thể thở được.

Cô rời khỏi vòng tay của Khương Thu Mộc, vội vàng nhìn cô ấy, liều mạng thở lấy hơi: “Đầu Gỗ, cậu dạy tớ với, phải làm sao mới có thể đẩy anh ấy ra khỏi tim của tớ? Người khác đều nói bắt đầu một đoạn tình cảm mới là được, nhưng tớ… nhưng tớ không làm nổi. Tớ chẳng có hứng thú gì với người khác hết…”

Dạ Vũ Đình rất tốt, vô cùng tốt.

Nhưng cô không thể đối xử với anh ta giống như với Tưởng Tử Hàn, thật lòng thật dạ thích anh ta…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play