CHƯƠNG 548
Là Lam Thu Cúc, bà chủ nhà họ Tưởng, mẹ của Tưởng Khải Chính.
Bác sĩ lập tức xông tới.
Mấy người Tưởng Tử Hàn hoàn hồn lại, cũng vội vàng chạy qua.
“Bà nội…”
“Mẹ!”
Người hầu khóc nói: “Cụ bà nói muốn tới thăm ông chủ, ai ngờ chúng tôi vừa tới đã nghe thấy bác sĩ nói lời như vậy… Thế là cụ bà chợt ngất lịm đi luôn…”
Xung quanh hỗn loạn vô cùng.
Cũng may sau một hồi cứu chữa, bà cụ đã nhanh chóng tỉnh lại.
Bà cụ tóc bạc phơ, đôi mắt trước giờ sắc bén giờ lại toàn là đau thương.
Bà nằm trên giường, đôi mắt đẫm lệ bật khóc: “Tôi đã tạo cái nghiệt gì thế này. Tuổi trẻ mất chồng, trung niên thì mất con trai cả, tới lúc sắp già rồi thì đứa út cũng đi trước một bước…”
“Mẹ, chuyện cũng đã rồi, mẹ phải giữ gìn sức khỏe.”
Tạ Mỹ Lâm đứng bên cạnh lau nước mắt khuyên nhủ: “Khải Chính đi rồi, nhà họ Tưởng chỉ còn lại trụ cột là mẹ thôi. Nếu như mẹ có chuyện gì nữa, mẹ nói nhà ta phải làm sao đây?”
Bà cụ Lam cả đời này trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn.
Mất con, mất chồng, khi còn trẻ chẳng có sức uy hiếp còn bị mấy ông già trong gia tộc chiếm quyền.
Tuy rằng lúc đó xảy ra chuyện đều vượt qua được, nhưng những chuyện đã qua ấy đều là tai họa thảm khốc, để lại ám ảnh sâu sắc cho bà.
Bà cụ Lam đau lòng vô cùng, sau đấy lập tức nén lại bi thương xuống tận đáy lòng.
Bà vực dậy, nước mắt chảy dài, quyết đoán dặn dò con dâu cả: “Đưa ba anh em Tưởng Sâm vào đây.”
Ba anh em Tưởng Tử Hàn đều tới phòng ICU, tự tay tắm rửa thay đồ cho Tưởng Khải Chính.
Ba anh em xử lý xong bên đó mới đi qua.
Hai mắt bà cụ Lam đỏ hoe, bà liếc nhìn một vòng, nét mặt nghiêm túc đau lòng nhìn ba anh em: “Trước khi Khải Chính ra đi có để lại lời gì không?”
Nét mặt Tưởng Diệc Sâm đau xót: “Chú hai nói chú đã lập di chúc từ lâu rồi. Sau khi chú đi sẽ có người công bố. Tin chú qua đời không giấu được, chắc luật sư cũng sắp tới rồi.”
Ngưng một lúc, anh ta cụp mắt gục đầu xuống, tiếp tục nói: “Ngoài ra còn có hôn sự của Tử Hàn nữa. Chú hai nói nếu như chú mất thì để Tử Hàn và Sở Thu Khánh kết hôn.”
Tưởng Dĩ Bình không cam lòng nắm chặt hai nắm tay, cắn chặt răng, chẳng nói gì.
Bà cụ Lam liếc nhìn cháu, ép hết nước mắt lại vào trong: “Tử Hàn, đừng để ba con yên nghỉ rồi còn không yên lòng, cứ làm như vậy đi.”
“Bà nội!”
Tưởng Tử Hàn ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú trầm lặng nhìn bà cụ Lam.
Sự bi thương vô hạn cũng không ảnh hưởng tới việc phân tích được mất của bà cụ.
Bà nói chắc nịch: “Vì sự ổn định của gia tộc và tập đoàn, công khai tin tức liên hôn giữa hai nhà Tưởng Sở trước đi, đợi làn sóng dư luận đi lên rồi hẵng công khai tin Khải Chính mất. Nếu không lòng người hoang mang sẽ tạo thành rối loạn không cần thiết…”