CHƯƠNG 510

Tới đêm.

Dạ Vũ Đình có thói quen đọc sách trước khi ngủ, Tống Hân Nghiên đưa sách cho anh ta, cô rảnh rang ở bên cạnh thì dựng giá vẽ lên, chuẩn bị tùy tiện quẹt vài nét.

Dạ Vũ Đình cảm thấy hứng thú: “Em còn biết vẽ nữa à? Vẽ cho tôi một bức được không?”

Tống Hân Nghiên đánh giá anh ta một chút, gật đầu đồng ý: “Nhưng tôi vẽ không giỏi lắm đâu.”

“Không sao. Chỉ cần do em vẽ thì dù thế nào tôi cũng thích.”

Dạ Vũ Đình cầm sách, điều chỉnh thành một tư thế tự cho là rất đẹp trai: “Có thể bắt đầu được rồi.”

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm anh ta mấy lần, bắt đầu vẽ phác trên giấy.

Người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng lạnh nhạt, ánh mắt vừa đen vừa sáng, cứ như thể chỉ liếc qua là có thể nhìn thấu, nhưng thực ra lại chẳng thể nhìn ra điều gì.

Chân mày anh ta rất dày, là điển hình của mày kiếm, nghiêng nghiêng chạm vào tóc mai, khí thế sắc bén, sát phạt quyết đoán như thể toát ra từ giữa mày.

Mũi cao môi mỏng, xương quai hàm sắc ngọt như dao, thanh lãnh lưu loát.

Anh ta cười, nhưng nụ cười rất nhạt, vui giận không hiện lên mặt…

Tay cầm bút của Tống Hân Nghiên loạt xoạt không ngừng, người đàn ông trên giấy dường như chỉ cần vẽ một lần là xong.

Đó là khuôn mặt đẹp trai đã khắc sâu trong đầu.

Vẽ xong cô lập tức ngây người.

Rõ ràng cô đang vẽ Dạ Vũ Đình, sao trên tranh lại xuất hiện khuôn mạt của Tưởng Tử Hàn…

Tống Hân Nghiên ngây người vài giây, đột nhiên hoàn hồn.

Cô vội buông bút, xé tờ giấy trên giá vẽ xuống, hung hăng vò thành một cục ném vào thùng rác.

Dạ Vũ Đình ngồi trên giường, vẫn duy trì tư thế ban đầu, nhưng ánh mắt thì luôn đặt trên người Tống Hân Nghiên, nhìn cô vẽ, rồi lại nhìn cô xé tranh bắt đầu lại lần nữa…

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Đến lúc điều dưỡng vào nhắc nhở bệnh nhân đi nghỉ ngơi, Tống Hân Nghiên mới dừng bút.

Dạ Vũ Đình hoạt động phần thân dưới vì ngồi lâu mà tê cứng: “Cho tôi xem với.”

Tống Hân Nghiên xoay giá vẽ.

Trong tranh là một người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân sọc trắng xanh, đang ôn hòa ngồi trên giường bệnh đọc sách.

Tuy không tỉ mỉ nhưng rất sinh động.

Dạ Vũ Đình rất hài lòng: “Không ngờ em vẽ đẹp như vậy…”

“Ngủ đi.”

Tống Hân Nghiên đỡ Dạ Vũ Đình nằm xuống, bật đèn ngủ lên rồi đến chỗ sô pha nằm xuống.

Hai ngày nay cô không được yên tâm nghỉ ngơi một phút nào.

Vừa nằm xuống đã thấy cả người mệt lả từ cả thể xác lẫn tinh thần, chớp mắt một cái đã ngủ say như chết, nửa đêm điều dưỡng đến thay thuốc cũng không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play