CHƯƠNG 506
“Hân Nghiên, tôi đã nói rồi, cứu em là do tôi cam tâm tình nguyện, không đòi báo đáp. Em làm vậy, trái lại càng khiến tôi đau lòng, áy náy, không thể buông bỏ được…”
Tống Hân Nghiên nhìn anh ta, thầm thở dài.
Tại sao lúc đầu người mình gặp lại không phải là anh ấy nhỉ?
Một người đàn ông ấm áp, dịu dàng như vậy…
“Chuyện chăm sóc anh cũng là do tôi cam tâm tình nguyện.”
Hai người cứ giằng co mãi.
Dạ Nhất nói: “Sếp, hay là tạm thời cứ đồng ý đi ạ, cứ để cô Tống chăm sóc anh một thời gian. Chờ anh ra viện, đến lúc đó hẵng tìm người sau. Nếu không, trong lòng cô Tống vẫn luôn canh cánh, e rằng sẽ khó buông bỏ.”
Dạ Vũ Đình chần chờ một lát rồi miễn cưỡng đồng ý: “Vậy vất vả cho em rồi.”
Tống Hân Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Không đâu.”
Lâm Tịnh Thi biết con trai đã tỉnh, sốt sắng chạy tới phòng bệnh.
Bà ta đẩy Tống Hân Nghiên ra, đi tới trước giường bệnh của con mình: “Con trai, con sao rồi? Bác sĩ nói như thế nào?”
Dạ Vũ Đình thấy Tống Hân Nghiên bị đẩy lảo đảo, lập tức không vui cau mày lại: “Mẹ, vừa nãy suýt nữa mẹ đã đẩy ngã Hân Nghiên đấy. Cô ấy đã chăm sóc con từ lúc nhập viện cho đến bây giờ, mẹ không biết ơn thì thôi, nhưng cũng xin mẹ hòa nhã với cô ấy một chút.”
Ban nãy Dạ Nhất đã báo cáo sơ qua những chuyện xảy trong hai ngày nay.
Dạ Vũ Đình vốn đã ngầm cảm thấy không vui với hành động của mẹ mình. Lúc này thấy mẹ mình như vậy, lập tức sầm mặt.
Bị dội một gáo nước lạnh, nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng của Lâm Tịnh Thi bỗng chốc biến thành lửa giận: “Dạ Vũ Đình, hai ngày nay mẹ của con cũng lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Con vừa tỉnh lại, không quan tâm hay cảm kích mẹ mình thì thôi, lại còn tỏ ra hung dữ với mẹ chỉ vì một người ngoài? Con có còn lương tâm không đấy?”
“Chính vì mẹ là mẹ của con nên con mới chỉ nhắc nhở thôi.”
Dạ Vũ Đình nghiêm túc nói: “Mẹ, con biết mẹ có thành kiến đối với việc con cứu Hân Nghiên. Nhưng con cứu cô ấy xuất phát từ bản năng của mình. Cô ấy là cô gái con thích, con yêu và quan tâm đến cô ấy. Cả đời này chỉ mình cô ấy, không phải Hân Nghiên thì con sẽ không cưới vợ! Đừng nói tới chuyện vì cứu cô ấy mà mất đi đôi chân, cho dù có bỏ mạng, con cũng không hề do dự!”
Dứt lời, cả căn phòng chìm trong im lặng. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Hân Nghiên sững sờ, nhìn chằm chằm Dạ Vũ Đình không dám tin.
Lâm Tịnh Thi cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Con nói gì cơ? Nói lại một lần nữa cho mẹ!”
Ngay cả Dạ Vũ Đình cũng bị sốc khi thốt ra những lời này.
Anh ta bất giác nhìn sang Tống Hân Nghiên, ánh mắt ngập tràn hối hận.
Anh ta thật bốc đồng.
Chần chừ giây lát, Dạ Vũ Đình vẫn kiên định nói: “Con nói con thích Tống Hân Nghiên, con yêu cô ấy. Cả đời này chỉ cưới cô ấy. Nếu mẹ cứ nhắm vào cô ấy như vậy thì chính là nhắm vào con trai mẹ. Mẹ xem mà làm!”