CHƯƠNG 502
“Chuyện là do tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Tống Hân Nghiên đứng đắn nói.
Lâm Tịnh Thi khóc không thành tiếng quở cô: “Cô chịu trách nhiệm kiểu gì? Chúng tôi cần tiền của cô hay cần lòng thương hại của cô à? Nó mới có 32 tuổi, cuộc đời tươi đẹp mới bắt đầu, cô nói xem nửa đời sau nó phải làm sao đây?”
Tống Hân Nghiên siết chặt tay, dùng giọng khàn khàn nói: “Nếu anh ấy thực sự tàn phế, vậy tôi… tôi sẽ làm người hầu, làm bảo mẫu chăm sóc anh ấy cả đời.”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Lâm Tịnh Thi tức giận trách móc: “Sao con đàn bà như cô lại có lòng dạ rắn rết như thế! Con tôi còn chưa ra ngoài mà cô đã rủa nó rồi! Cái loại như cô cũng muốn làm bảo mẫu của nhà họ Dạ chúng tôi? Cô cũng xứng…”
“Bà chủ, chỗ này là phòng phẫu thuật. Còn làm ầm ĩ nữa sẽ ảnh hưởng đến các bác sĩ đang làm phẫu thuật cho sếp đấy ạ.”
Thấy bà chủ càng mắng càng khó nghe, Dạ Nhất lấy hết dũng khí rồi nói tiếp: “Sếp thật lòng thật dạ quan tâm cô Tống, mấy lời ban nãy của bà mà truyền đến tai sếp thì bà bảo anh ấy sẽ nghĩ về bà như thế nào đây? Sau khi ra ngoài làm sao anh ấy nhìn mặt cô Tống được chứ? Bà chủ, cho dù bà có giận nữa thì giờ cũng ráng nhịn một tí, đợi sếp ra rồi hẵng nói được không?”
Chuyện liên quan đến con, Lâm Tịnh Thi không dám làm càn nữa.
Tuy không cam lòng nhưng vẫn dùng lý trí đè nén cơn giận, lẳng lặng chảy nước mắt.
Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.
Lâm Tịnh Thi và Dạ Nhất bước lên, bỏ lại Tống Hân Nghiên phía sau: “Bác sĩ, chân của con tôi sao rồi?”
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, thở ra một hơi thật dài: “Xương cốt đã được ghép lại, bây giờ chỉ có thể xem tình trạng hồi phục thế nào thôi. Chỉ cần chăm sóc tốt, không bị nhiễm trùng thì hai chân vẫn coi như giữ được. Nhưng mà, dây thần kinh của chân bị thương bị tổn hại nghiêm trọng, trị liệu sau này còn khó hơn cả gãy xương đùi. Nếu dây thần kinh không chữa được thì cho dù có chữa khỏi xương, không cưa hai chân thì cả đời này cậu ấy cũng không đứng lên được nữa, nửa đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn.”
Chân Lâm Tịnh Thi mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ.
Dạ Nhất nhanh chóng đỡ người.
Bác sĩ nhìn Lâm Tịnh Thi, rồi lại nhìn Tống Hân Nghiên, do dự hỏi: “Bệnh nhân có con không?”
Tống Hân Nghiên trố mắt, sau đó xấu hổ nói: “Chúng tôi…”
“Không có.”
Lâm Tịnh Thi trừng mắt liếc nhìn Tống Hân Nghiên, sau đó nói với bác sĩ: “Con tôi còn chưa kết hôn. Bác sĩ, có vấn đề gì sao?
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm trọng: “Có chút vấn đề, chỉ là tùy theo cách mọi người nghĩ thế nào thôi. Chuyện sinh con thì không bị ảnh hưởng gì, dù sao khoa học cũng phát triển, có rất nhiều cách. Nhưng theo góc độ sức khỏe của cơ thể thì sẽ rất phiền phức. Khả năng tính dục của bệnh nhân có thể sẽ bị ảnh hưởng một chút, người nhà phải chuẩn bị tốt, trước hết phải nghĩ cách khuyên nhủ bệnh nhân…”
Tống Hân Nghiên ngơ ngác, mãi một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Không phải bị thương ở chân à?
Tại sao…
Lâm Tịnh Thi đau đớn từ nãy tới giờ, đã không thể gắng gượng được nữa, hai mắt lật ngược rồi ngất xỉu.