CHƯƠNG 500
Tim Tống Hân Nghiên như rơi vào hầm băng, cô nghẹt thở.
Trong đầu trống rỗng.
Dạ Nhất đỡ cô: “Cô Tống, cô không sao chứ?”
Tống Hân Nghiên vô thức lắc đầu.
Dạ Nhất nhìn bác sĩ: “Phẫu thuật ngay! Thuốc men thiết bị đắt bao nhiêu cũng được, cứ tùy tiện mà dùng. Chỉ có một chuyện thôi, tuyệt đối không được cưa chân!
Bác sĩ thở dài: “Tôi có thể hiểu được cảm giác của người nhà. Tôi cũng không mong tình huống này xuất hiện. Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giữ lại hai chân bị tổn thương.”
Bác sĩ trở về phòng phẫu thuật.
Điều dưỡng cầm một xấp giấy ra cho người nhà ký tên.
Dạ Nhất đỡ Tống Hân Nghiên ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, nhanh chóng ký tên lên đơn cam kết phẫu thuật.
Trước mắt Tống Hân Nghiên là một màn trắng xóa.
Rõ ràng có thể nghe rõ từng câu từng chữ của Dạ Nhất và điều dưỡng nhưng lại không phản ứng được xem từng chữ mà bọn họ nói có nghĩa là gì.
Trong đầu bên tai cô chỉ toàn là câu nói mà Cao Nhã Bội nói trong phòng bệnh lúc Khương Thu Mộc bị thương lần trước.
… Gì mà không phải người tầm thường, nói dễ nghe thì nó là đứa vô tâm vô tính, nói khó nghe một chút thì là không có lương tâm, là đồ hung thần…
Hung thần!
Cô cười khổ.
Dì Cao nói không sai chút nào.
Từng người từng người gặp cô đều sẽ bị cô liên lụy gặp xúi quẩy…
Cuộc phẫu thuật diễn ra mười mấy tiếng đồng hồ.
Mặt trời lặn rồi lại mọc.
Tống Hân Nghiên giống như một con búp bê gỗ không có linh hồn, vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Dạ Nhất sai người mua nước và đồ ăn đến: “Cô Tống, cô ăn chút gì đi?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Anh ăn đi, tôi không đói.”
“Không đói cũng phải ăn một chút đi. Ít nhất cũng phải giữ sức, không thì đợi đến lúc sếp tôi ra ngoài cô sẽ mệt đến ngất mất. Anh ấy tỉnh lại mà thấy sẽ rất đau lòng…”
Tống Hân Nghiên cựa quậy cơ thể sớm đã chết lặng, nhận lấy đồ ăn.
Còn chưa kịp ăn thì đã nghe tiếng bước chân dồn dập từ xa chạy đến.
Dạ Nhất lập tức đứng thẳng người: “Bà chủ.”
Bà Dạ Lâm Tịnh Thi nhìn qua chỉ hơn bốn mươi, giữ gìn nhan sắc rất tốt, vô cùng có phong thái của một quý bà, rất có sức hút.
Bà ta lo lắng hỏi: “Con tôi sao rồi?”
“Vẫn đang phẫu thuật ạ.”
Dạ Nhất kể lại lời của bác sĩ vừa nói.