CHƯƠNG 480

Trên mặt của Tưởng Tử Hàn không còn chút máu nào, đầu óc bỗng chốc trống rỗng, hai tai cũng ù cả đi, trở nên mờ mịt.

Khương Thu Mộc vẫn đang mắng chửi, nhưng anh đã không còn nghe thấy gì nữa.

Chẳng biết qua bao lâu, anh mới nghe thấy giọng nói khàn khàn và đứt quãng của chính mình: “… Cô ấy ở bên trong à?”

Mắt anh đỏ hoe, hai chân lảo đảo tới trước cửa phòng bệnh.

“Anh Hàn!”

Cố Vũ Tùng lao tới muốn đỡ lấy nhưng lại bị anh đẩy ra.

“Bây giờ cô ấy không muốn gặp anh, cút ngay!”

Khương Thu Mộc nghiến răng nghiến lợi, tiến lên chặn ở trước của phòng bệnh.

“Tránh ra!”

Giọng nói lạnh lẽo bật ra từ miệng Tưởng Tử Hàn.

Khương Thu Mộc vẫn đứng im ở đấy, nửa bước không rời.

Giang Bảo Lâm cũng vô cùng tức giận, nhưng giọng nói vẫn đè nén cảm xúc ấy đi: “Anh Tưởng, hiện giờ Hân Nghiên đang nghỉ ngơi. Cho dù cô ấy có tỉnh lại rồi cũng chưa chắc đã muốn gặp anh vào lúc này đâu. Anh vẫn là nên đợi cô ấy tỉnh lại rồi hẵng đến thăm!”

Chút lý trí còn sót lại của Tưởng Tử Hàn sụp đổ, anh túm lấy cổ áo Giang Bảo Lâm: “Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy! Tôi là chồng của cô ấy, là người quan tâm cô ấy nhất, sao cô ấy lại không muốn nhìn thấy tôi chứ, dựa vào cái gì mà nói cô ấy không muốn gặp tôi!”

“Vậy dựa vào cái gì mà con bé phải muốn gặp cậu!” Tống Dương Minh sau một hồi trầm mặc đột ngột bước tới, nắm lấy cổ tay Tưởng Tử Hàn, gỡ tay anh khỏi cổ áo Giang Bảo Lâm: “Cậu nghĩ mình là ai!”

Tưởng Tử Hàn giận tím mặt, không nhịn được mà đấm vào mặt Tống Dương Minh.

Cơ thể Tống Dương Minh phản xạ còn nhanh hơn não.

Đầu anh ấy vô thức tự động tránh đi, cánh tay giơ lên chặn lại một đòn, đôi chân dài đá thẳng tới.

Tưởng Tử Hàn đánh trực diện bất thành, anh nghiêng người dồn lực, nhấc chân lên, lấy tấn công làm phòng thủ.

Hai người lập tức lao vào đánh nhau túi bụi.

“Dừng lại hết đi! Đây là bệnh viện đấy!”

Cố Vũ Tùng sốt sắng hét lên.

Nhưng cũng vô dụng.

Hai kẻ này đang tức giận tột cùng, lý trí không còn nữa rồi. Anh đấm tôi đá, đến mức khó mà có thể tách họ ra.

Xét cho cùng thì dù gì Tống Dương Minh cũng là một quân nhân, nhiều năm chăm chỉ trong quân đội, huấn luyện thực chiến vô cùng nghiêm khắc.

Lực của từng cú đánh và khả năng phản ứng của anh ấy không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.

Sau vài chiêu, anh ấy tóm được sơ hở từ Tưởng Tử Hàn, xoay người thúc mạnh cùi chỏ vào ngực Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn trúng đòn này, bước chân loạng choạng lùi mạnh về phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play