CHƯƠNG 457

Bệnh viện.

Bác sĩ cấp cứu cầm lấy báo cáo thử máu nhíu mày: “Người nhà của Tống Hân Nghiên đâu.”

“Dạ, ở đây.”

Khương Thu Mộc chạy nhanh tới, đôi mắt sưng đỏ sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ nhíu mày: “Sao ba của đứa bé không tới? Cô là gì của cô ấy?”

Ba gì cơ?

Vẻ mặt Khương Thu Mộc ngơ ngác: “Tôi là bạn thân của cô ấy, chuyện của cô ấy tôi có thể quyết định được.”

Bác sĩ cạn lời, phẩy phẩy tờ báo cáo trong tay: “Cô ấy mang thai, sáu tuần rồi! Đứa trẻ có muốn giữ lại hay không, cô có thể quyết định được chắc?”

Đầu óc Khương Thu Mộc trống rỗng.

Mang… Mang thai á!

“Không lẽ các người không biết?”

Vẻ mặt bác sĩ rất không tán đồng: “Mau gọi chồng của cô ấy tới đây đi. Có thể sơ ý tới mức như vậy luôn,  hai vợ chồng này đúng là nhân tài đấy. Dinh dưỡng không đủ, còn không ăn uống nghỉ ngơi điều độ, rốt cuộc thì có muốn đứa nhỏ này hay không thế?”

“Có… À… Không cần! Ơ. Má nó! Mang thai ấy ạ! Không phải chứ bác sĩ, ông có chắc chắn không? Mang thai thật ư?”

Khương Thu Mộc đã hoàn toàn loạn cào cào lên rồi.

Bác sĩ mất kiên nhẫn nói: “Kiểm tra máu, siêu âm đều đã làm hết rồi, không sai được. Hai cô là bạn đúng không? Mau báo cho ba đứa trẻ đến đây đi, không cần thì nói luôn để còn nhanh chóng phẫu thuật, người lớn cũng không phải chịu tội. Còn nếu muốn thì từ giờ trở đi phải nghỉ ngơi thật tốt, ăn cơm đúng bữa…”

Khương Thu Mộc không biết nên cảm thấy vui vẻ cho bạn hay nên buồn cho cô nữa, hốc mắt không kìm được mà ươn ướt, nước mắt tràn ra, làm ướt cả gò má: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Tống Hân Nghiên được chuyển đến phòng bệnh.

Y tá đẩy nước thuốc tới muốn truyền dịch. Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Khương Thu Mộc kích động cản lại: “Đây là thuốc gì? Thai phụ có thể sử dụng được không?”

Y tá từng thấy rất nhiều tình huống như vậy, cười giải thích: “Đường glucose bình thường thôi, bổ sung năng lượng. Gần đây cô ấy không ăn uống ngủ nghỉ tốt, dinh dưỡng cũng không đuổi kịp, sau khi tỉnh lại thì ăn chút gì đó bồi bổ là được.”

Lúc này Khương Thu Mộc mới yên lòng, ngượng ngùng lui qua một bên.

Truyền dịch được một lúc không lâu lắm, Tống Hân Nghiên tỉnh lại.

Khương Thu Mộc nắm lấy tay cô: “Nghiên, mình phải nói với cậu chuyện này…”

Tình hình trước khi ngất xỉu vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, tâm trạng Tống Hân Nghiên trầm xuống: “Cậu nói đi, tớ chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, kết quả có xấu thế nào tớ cũng gánh được.”

“Cậu… mang thai rồi.”

“Tớ biết.” Tống Hân Nghiên bình tĩnh gật đầu: “Không phải mang thai thôi sao, không có gì to…”

Đôi mắt cô trợn trừng, kinh hãi nhìn chằm chằm Khương Thu Mộc.

“Sáu tuần, một tháng rưỡi.” Khương Thu Mộc bổ sung: “Nhưng với tình hình bây giờ, cậu…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play