CHƯƠNG 447
Mộ Kiều Dung không nhìn thấy được nên vẻ tức giận đã hoàn toàn tiêu tán, tủi thân nói: “Mẹ biết thân phận của mẹ không quang minh chính đại, mấy năm nay cũng làm con phải chịu không ít uất ức theo, không được lộ ra ngoài ánh sáng. Tử Hàn, cũng chính vì như thế cho nên mẹ mới hy vọng con có thể chọn đúng người, hy vọng vợ con là một người có thể sánh vai với con, có thể trở thành hậu thuẫn cho con. Các con một đời một kiếp một cặp, con của các con cũng sẽ không đi vào con đường mà mẹ với con đã từng phải đi. Con có thể hiểu được nỗi khổ của mẹ không?”
Sở Thu Khánh chờ mong nhìn về phía Tưởng Tử Hàn.
Cô ta không để ý đến thân phận của Tưởng Tử Hàn, cũng không ngại anh đã có một đứa con gái.
Càng không để ý đến việc anh đã từng có một cuộc hôn nhân ngắn với người con gái khác ở bên ngoài.
Không cần biết thân phận của anh thế nào, có Sở Thu Khánh cô ta ở đây, cô ta có thể khiến anh quang minh chính đại đặt chân vào nhà họ Tưởng, không bị bất cứ kẻ nào khinh thường.
Điều cô ta chờ mong để ý chính là thái độ của anh.
Vẻ trào phúng trên mặt Tưởng Tử Hàn lạnh xuống, khuôn mặt lạnh lẽo, bực bội lên lầu đi vào phòng sách.
“Ầm!” Tiếng đóng cửa từ trên lầu truyền xuống dưới.
Mộ Kiều Dung nhíu mày.
Sợ Sở Thu Khánh nghĩ nhiều, bà ta tươi cười xoay người: “Tình tình thằng bé xấu như vậy đấy, con đừng để trong lòng. Chuyện về cô gái ở Hải Thành kia, con cũng đừng lo lắng, dì sẽ giúp con xử lý sạch sẽ. Bác Tưởng của con cũng đã lên tiếng rồi, hôn sự của hai con chính là ván đã đóng thuyền, sẽ không xảy ra sai sót gì đâu.”
Sở Thu Khánh cười lắc đầu.
Cô ta không lo lắng.
Chỉ cần cô ta trở thành vợ của Tưởng Tử Hàn, đừng nói đến một Tống Hân Nghiên, cho dù Trương Hân Nghiên Lý Hân Nghiên, hay cả trăm nghìn người như thế cô ta cũng có thể lẳng lặng xử lý được hết.
Mộ Kiều Dung đau lòng xoa mặt cô ta nói: “Để con phải chịu ấm ức rồi, Tử Hàn có Minh Trúc thì thôi không nói, bây giờ còn từng kết hôn nữa…”
“Dì à, không sao đâu.”
Sở Thu Khánh vội vàng nắm lấy tay Mộ Kiều Dung nói: “Con thích Tử Hàn, con yêu anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy từ nhỏ đến lớn. Chỉ cần người đó là anh ấy thì thế nào con cũng thích.”
Cô ta cười trấn an: “Hơn nữa Hải Thành xa xôi lạc hậu, cách thủ đô rất xa, chuyện bên kia, ở thủ đô không có bao nhiêu người biết, con không ấm ức gì hết. Mà cho dù có biết thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần có thể ở bên người mình yêu đã là niềm hạnh phúc lớn nhất của con rồi.”
Cô ta tự tin: “Tuy con không thể trở người con gái đầu tiên ở bên cạnh Tử Hàn nhưng con sẽ khiến bản thành trở thành người con gái cuối cùng ở bên anh ấy!”
Mộ Kiều Dung vừa lòng cười: “Dì tin con có thể làm được. Yên tâm, còn có dì ở đây, chắc chắn sẽ không để cho nó phụ con đâu!”
Phòng sách ở lầu hai.
Tưởng Tử Hàn bực bội cầm điện thoại mở ra rồi lại tắt đi.
Làm tới làm lui rất nhiều lần, cuối cùng mới mở ra xem hot search, tìm được hai đoạn ghi âm kia.
Tiếng Tống Hân Nghiên mê mang, thậm chí con mang theo vẻ u buồn tỏ tình trong điện thoại cứ lặp đi lặp lại, rất mê hoặc lòng người.