Chương 401

Tô Thần Nam lời ít ý nhiều: “Tất cả sự hiểu lầm đều đến từ việc phỏng đoán, gọi điện thoại đi, giáp mặt hỏi rõ mọi việc là được rồi.”

Lục Minh Hạo nhíu mày nói: “Tuy bọn em không gặp chị dâu được mấy lần nhưng theo trực giác của em thì chị ấy không phải người như vậy đâu. Nói không chừng trong này có hiểu lầm gì đó.”

Không ít người trong hội trường đều đã nhận được hotsearch giống thế.

Ánh mắt mọi người nhìn Tưởng Tử Hàn lập tức nhiều thêm vẻ ẩn ý không nói rõ được.

Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, hít thở thật sâu mấy cái mới miễn cưỡng không đánh mất lý trí.

Nhưng rồi vừa mở mắt lại đối diện với đủ loại ánh mắt của những người xung quanh nhìn tới.

Sự tức giận vừa mới áp xuống như sao Hỏa được đổ thêm dầu, lửa giận ngập trời lập tức bùng lên cao đến 80 mét.

Tức giận, mất mặt!

Tưởng Tử Hàn ném ly rượu trong tay, tức giận rời đi.

Ba người Cố Vũ Tùng cũng vội đặt ly trong tay xuống.

Tưởng Tử Hàn vừa ra khỏi khách sạn vừa gọi điện thoại cho Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên vẫn đang ở chỗ cấp cứu, người nhiều, cũng hỗn loạn.

Điện thoại kêu mấy tiếng cô mới nghe thấy được.

“Tử Hàn, anh làm xong việc bên đó rồi sao? Em xin lỗi, Thu Mộc bị viêm dạ dày cấp tính, mới vừa truyền dịch, ba mẹ của cô ấy vẫn chưa tới, em…”

“Trước khi đến bệnh viện, em có gặp Dạ Vũ Đình không?”

Lời giải thích của Tống Hân Nghiên bị Tưởng Tử Hàn hờ hững cắt ngang.

Nghe thấy giọng điệu này, trong lòng cô bỗng giật thót, chợt có dự cảm chẳng lành.

Hình như bình dấm chua lại đổ nữa rồi.

Tống Hân Nghiên không định giấu giếm: “Có. Nhưng chỉ gặp qua một chút thôi, chưa đến một phút, hơn nữa bọn em gặp cũng là chuyện ngoài ý muốn…”

“Ầm…”

Tống Hân Nghiên còn chưa nói xong, trong điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng nổ chói tai.

Cô sợ tới mức run lên, đột nhiên đưa điện thoại ra xa, khi không còn tiếng nổ nữa mới áp lại vào tai: “Vừa nãy có chuyện gì thế? Điện thoại…”

“Bíp bíp…”

Từng tiếng báo tắt máy cắt ngang lời nói còn lại của cô.

Cửa khách sạn.

Lúc ba người Cố Vũ Tùng đuổi theo ra ngoài thì chỉ còn nhìn thấy đuôi xe của Tưởng Tử Hàn thoảng qua, biến mất trong dòng xe.

Lục Minh Hạo nhìn cái xác điện thoại nát bét trên mặt đất: “Thôi toang rồi!”

“Còn ngớ người ra đó làm gì, đuổi theo đi!” Cố Vũ Tùng quát khẽ.

Xe được lại lái tới, Tô Thần Nam nhanh chóng ngồi vào ghế lái: “Lên xe đi!”

Hai người còn lại vội vàng nhảy lên xe, đuổi theo hướng Tưởng Tử Hàn lái xe đi rồi biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play