CHƯƠNG 40
Bé kiêu ngạo lại xoắn xuýt bố thí cho Tống Hân Nghiên ba chữ: “Tạm chấp nhận.”
Tống Hân Nghiên nhìn rõ phản ứng của cô nhóc, đáy mắt đầy ý cười: “Vậy ăn nhiều vào.”
Sau khi sắp xếp cho cô nhóc xong, cô mới vào bếp bưng mì của mình ra ngoài, ngồi ở vị trí bên cạnh thỏa mãn thưởng thức.
Hương vị chua cay bị đũa của cô quấy lên, nháy mắt bay đầy cả nhà ăn.
Tưởng Minh Trúc dừng đũa, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm bát của cô.
Cô bé không dám tin lên án: “Cô cho tôi ăn đống đồ nhạt nhẽo này rồi giữ lại món thơm ngon nhất cho mình à? Tống Hân Nghiên, cô ích kỷ quá đấy.”
Nhạt nhẽo?
Vừa rồi ai còn nói tạm chấp nhận thế!
Tống Hân Nghiên cũng không vạch trần, hút một ngụm mì: “Cháu biết tên cô cơ à?”
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc tức giận đứng lên ghế dựa, chống hai tay trên bàn, nhoài nửa người qua mặt bàn.
Vươn tay kéo bát mì trước mặt Tống Hân Nhiên về phía mình: “Tôi muốn ăn cái này.”
Sau đó ngồi lại chỗ của mình, ăn uống ngon lành.
Vị chua cay hơi đậm, lan tỏa nơi đầu lưỡi, khiến bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc có cảm giác mới mẻ và kích thích trước giờ chưa từng có.
Quả nhiên ngon hơn đống đồ nhạt nhẽo kia nhiều!
Mỹ vị!
Tống Hân Nghiên kinh ngạc ra mặt, sao bảo trẻ con không ăn được cay cơ mà?
Cô trợn tròn mắt: “Cháu cũng thích ăn mì này à?”
“Mùi vị tạm được, trước kia chưa từng ăn, ăn thử cũng… thường thôi.”
Cô nhóc bị cay đỏ rực cả mặt, trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô nhóc không ngừng hít khí, cũng không dừng đũa chút nào.
Tống Hân Nghiên âm thầm bật cười: “Sao không nói sớm, nếu cô biết cháu thích ăn cái này thì cô còn tốn công sức làm thêm nhiều món thế làm gì?”
Quan trọng nhất là số tiền ít ỏi còn lại của cô đã tiêu sạch để mua đồ ăn rồi!
Có mì chua cay làm đối lập, đồ ăn thanh đạm trên bàn không có sức hấp dẫn chút nào, Tống Hân Nghiên thấy Tưởng Minh Trúc ăn mấy miếng, buông đũa vào phòng bếp, lại làm cho mình một bát mì chua cay khác.
Mỳ vừa lên bàn, Tưởng Tử Hàn đã về tới.
Cô vội ra khỏi nhà ăn, nịnh nọt tới đón: “Anh yêu về rồi đấy à? Mấy tiếng không gặp, em sống một ngày cứ như cả năm tròn.”
Cô gái này có da mặt thật đấy à!
Tưởng Tử Hàn cởi áo khoác, nhìn thoáng qua nhà ăn, mỉa mai: “Sống một ngày bằng một năm mà còn có thể ăn hết cả một bàn đồ ăn hả?”
Tống Hân Nghiên làm bộ không nghe ra, nịnh nọt nhận áo khoác của anh treo lên mắc áo bên cạnh: “Haiz, đấy là vì muốn cảm ơn anh, làm riêng cho anh đấy.”
Động tác ăn mì của bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc trong nhà ăn khựng lại, len lén nguýt mắt.