Chương 382
Tống Dương Minh đặt cốc nước trong tay cô sang một bên, đau lòng nói: “Đã bao lâu rồi em chưa nghỉ ngơi hả? Mắt thâm sì còn hơn cả gấu trúc luôn rồi. Ở đây có anh trông chừng rồi, em mau về nghỉ ngơi đi.”
“Em không mệt. Em…”
“Cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, hai người bị cắt ngang.
Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên đồng thời quay đầu lại.
Cửa phòng làm việc không đóng, Tưởng Tử Hàn nghiêng người dựa trên ván cửa, đang rút cái tay vừa gõ cửa về.
“Sao nhanh thế mà anh đã về rồi?” Tống Hân Nghiên vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lộ ra sự không vui, đi vào: “Làm phiền các em đoàn tụ à?”
“Nói cái gì đấy hả.”
Tống Hân Nghiên trách một câu, cười giới thiệu: “Anh tới đúng lúc lắm. Đây là anh trai em, Tống Dương Minh. Anh ạ, anh ấy là Tưởng Tử Hàn, chồng em, hình như hai người chưa gặp nhau đúng không?”
Tưởng Tử Hàn đè nén sự nóng nảy trong lòng, cong môi: “Đúng là chưa từng gặp. Nhưng mà danh tiếng của cậu hai nhà họ Tống thì lại như sấm bên tai.”
Anh nhướng mày, vươn tay về phía Tống Dương Minh.
“Cậu Tưởng.”
Tay hai người vừa chạm vào nhau, không một tiếng động, bắt đầu âm thầm đọ sức.
Lực trên tay dần dần lan ra, hai người bốn mắt đối diện nhau, ánh mắt bình tĩnh, lại như có bóng đao ánh kiếm đang đấu đá trong đó.
Tống Hân Nghiên nhìn Tưởng Tử Hàn, rồi lại nhìn anh hai nhà mình, cuối cùng ánh mắt rơi xuống đôi tay không nỡ buông ra của hai người.
Phải tương thân tương ái đến mức nào mới vừa gặp đã quen thế này?
“Ôi, hai người làm cái gì vậy?”
Mỗi tay của cô kéo cổ tay mỗi người, tách bọn họ ra.
Trước khi tay cô chạm tới, sức lực trên tay Tưởng Tử Hàn và Tống Dương Minh đồng thời được thu về.
Tống Hân Nghiên đẩy nhẹ một cái, hai người thuận thế buông ra như không có chuyện gì.
Cô bất mãn nói: “Hai người, một thì cậu Tưởng, một thì cậu hai nhà họ Tống, không mệt à?”
Tưởng Tử Hàn cười cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt: “Không mệt, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp nhau, còn chưa quen lắm, cũng khó tránh khỏi việc còn chút khách sáo.”
“Lần đầu gặp chồng của em, phận làm anh trai tất nhiên phải nhìn lâu một chút, kiểm định giúp em.”
Tống Dương Minh nhìn Tưởng Tử Hàn đăm đăm, tươi cười cưng chiều với Tống Hân Nghiên: “Mắt nhìn của em đúng là không tồi.”
Tống Hân Nghiên vênh khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiêu ngạo: “Đấy là đương nhiên.”
Cô xoay người về phía Tưởng Tử Hàn: “Vừa nãy anh không ở đây nên chưa biết. Anh trai em dẫn theo người tới hỗ trợ, giờ không còn gì phải lo nữa rồi, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ sản xuất trước khi xuất xưởng.”
Tưởng Tử Hàn vốn đã không vui rồi, bây giờ lại càng thêm bực bội.
Anh cười nhạt: “Người ngoài nghề chưa làm bao giờ có nhiều hơn nữa cũng chỉ tổ gây trở ngại chứ chẳng giúp được gì cả.”
Tống Hân Nghiên hơi ngạc nhiên.