CHƯƠNG 37
…
Tống Hân Nghiên đi vào công ty.
Dưới sảnh đã không một bóng người.
Cô liếc nhìn khu làm việc.
Sau khi cô rời đi, Tống Mỹ Như và Tống Kim Minh cũng không đến quấy rối thêm nữa, hết thảy thoạt nhìn như lúc ban đầu.
Tống Hân Nghiên nhanh nhẹn tắm rửa, trang điểm lại che lấp các loại dấu vết trên người, thay một chiếc váy bước ra khỏi phòng tắm.
Lúc đi ngang qua khu nghỉ ngơi, thấy áo khoác của Tưởng Tử Hàn trên sô pha, cô cười tự giễu.
“Tống Hân Nghiên ơi là Tống Hân Nghiên, mày đúng là lợn chết không sợ nước sôi, đến lúc này rồi còn dám tin tưởng người khác cơ à?”
Đã thế người này còn là một người đàn ông nữa chứ!
Hôm nay may mắn gặp được Tưởng Tử Hàn, nếu không… Cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả.
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi.
Lần này xem như cô nợ anh nửa cái mạng, sau này có cơ hội sẽ trả lại cho anh.
Thư ký Liễu Hoài Thu cơm nước xong trở về, phát hiện Tống Hân Nghiên đã đang làm việc.
Cô ấy vội gõ cửa đi vào, cúi gục đầu sợ hãi dè dặt giải thích: “Sếp Tống, xin lỗi vì hôm nay không thể đứng ra giúp cô.”
Liễu Hoài Thu vừa ra trường không lâu, bình thường lại nhát gan, còn đang là nhân viên thực tập, bị cảnh tượng các sếp lớn so chiêu hôm nay dọa sợ không nhẹ.
Tống Hân Nghiên cũng không trách cô ấy: “Chuyện quá khứ không cần nhắc lại. Chiều nay tôi có việc phải tan làm sớm, có công việc gì thì mang đến đây tôi xử lý luôn.”
Liễu Hoài Thu vội vàng đưa văn kiện quan trọng trong tay lên cho cô, cũng nói thêm: “Giáo sư Dương bên trường nói không liên hệ được với cô nên đành gọi điện thoại tới công ty thúc giục chuyện thi đấu sản phẩm mới.”
Gà bay chó sủa từ sáng đến trưa, đúng là Tống Hân Nghiên chưa kịp xem di động.
Cô vội lấy điện thoại ra gọi điện đáp lời giáo sư Dương.
“Xin lỗi giáo sư, hôm nay em gặp chút chuyện nên chưa kịp xem di động. Cô yên tâm đi ạ, em vẫn chuẩn bị tốt cho trận đấu, tuyệt đối không phụ lòng tin của cô dành cho em đâu.”
Gần đây cả Hải Thành đều ồn ào bàn tán chuyện nhà họ Tống, ngay cả người cổ lỗ sĩ như giáo sư Dương cũng nghe nói.
Bà an ủi: “Cô biết thời gian này em gặp chút chuyện. Hân Nghiên, là tên nhóc họ Hoắc kia không xứng với em, em rất tài giỏi, sớm muộn gì cũng gặp được một người tốt hơn cậu ta nhiều.”
Đây là lời nói ấm lòng nhất mà Tống Hân Nghiên nghe được trong mấy hôm nay.
Cô cảm động đỏ mắt, mũi cay cay, cổ họng khàn khàn.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mới cười vẻ thoải mái: “Cô yên tâm, em không đau khổ gì đâu. Không có tình cảm ràng buộc cũng tốt, sau này em có thể thanh thản ổn định phấn đấu cho sự nghiệp.”